Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG

Chương 1



Buổi chiều thả những giọt nắng yếu bên ngoài cửa sổ, một khoảng trờinhỏ, với vài đám mây trắng lờ đờ bay ngang qua đỉnh cây nhạc ngựa. Tôi thứcgiấc giữa tiếng reo nhỏ, mơ hồ, của hàng nhạc ngựa say gió bên ngoài conđường im vắng chạy ngang trước nhà. Ngôi nhà nằm cách lề đường một conngõ, khuất trong vườn cây thấp có nhiều hoa. Nằm ở đây, tôi có thể nhìn thấymột khoảng lối đi trải sỏi vụn dẫn ra cánh cổng có dây leo um tùm trổ một thứhoa màu tím lấm tấm.Ngày xưa khi mới tới đây, tôi đã sung sướng vô cùng vì không ngờ mìnhlại được ở trong một ngôi nhà đẹp đẽ và yên tĩnh như vậy. Dì Hạnh mở cổngcho tôi với đôi mắt mở lớn tròn xoe, đầy ngạc nhiên. Lúc đó tôi hoàn toàn rơivào một trạng thái sững sờ và ngượng, vì tôi không biết gọi dì Hạnh bằng gì vàngược lại, hình như chính dì Hạnh cũng rơi vào một trạng thái như thế. Dì Hạnhnhỏ hơn tôi hai tuổi, học dưới tôi hai lớp, nhưng lại được tôi gọi bằng dì, vì giữatôi và dì Hạnh có liên hệ bà con sao đó. Tiếng "dì" ngượng nghịu đó làm sao tôithốt ra được khi tôi đang đứng trước một người con gái nhỏ hơn mình, xinh đẹpvà có lẽ rất thông minh. Lúc đó tôi cũng nhận ra trên gương mặt dì Hạnh mộtnét u buồn vừa nhìn thấy trong đôi mắt ngạc nhiên của dì. Nhưng sau một tuần,tôi cũng quen dần và tôi cũng bỏ được lối xưng hô trống không khi nói chuyệnvới dì Hạnh. Đó cũng là ngày đầu tiên tôi vào trường, chọn lớp, làm quen vớibộ mặt mới của tỉnh lẻ.Tôi yêu cái vẻ êm đềm đến dễ thương của tỉnh lỵ. Những con đường trơnbóng, rộng lớn với hai hàng me chạy dài thả lá bay trong gió suốt mùa. Gió củatỉnh lỵ không ào ạt, lạ lùng như gió biển ở quê hương tôi. ở đây gió nhẹ và cólẫn hương thơm hòa vào tiếng chim ríu ran gọi nhau trên các mái ngói.
Thànhhttp://www.ebooks.vdcmedia.com



BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 3



phố không lớn, nhưng lại được vây quanh bằng dòng sông tươi mát êm đềm,được che mát bởi cây lá, được xông bởi hương hoa, được tô điểm bởi nhữngngôi nhà mái ngói cổ xưa. Sau một năm tôi đã quen thuộc với tỉnh lỵ, quenthuộc cả đến những viên sỏi vô tâm trong khu vườn nhỏ nhà dì Hạnh. Mùa hè,được báo trước bằng những ngày học thi bù đầu. ở những con đường tỉnh lỵ đãthấy lác đác bông phượng nở. Và mưa. Mùa hè và mùa mưa, làm xao xuyếntỉnh lỵ, xao xuyến những người học trò ở vào tuổi mới lớn, một tuổi đời mơ hồsương khói nhất. Nỗi xao xuyến cũng thả dài theo hàng nhạc ngựa trước nhà,mà tôi nghe được tiếng reo của nó trong gió vào những buổi chiều tuyệt đẹp.Dì Hạnh ở một góc phòng dưới nhà, với một người giúp việc, tôi ở mộtphòng trên lầu. Ba má của dì Hạnh. (Tôi vẫn còn bối rối không biết gọi bằnggì) có cơ sở làm ăn ở Sài-gòn. Nửa tháng hoặc đầu tháng ông bà mới về mộtlần, đưa cho dì Hạnh một khoản tiền tiêu trong tháng, trả lương người giúp việc,tiền học phí và chi tiêu, linh tinh đủ mọi chuyện. Tôi vẫn như một người ở trọ,nhưng không phải đóng tiền nhà, tiền cơm, chỉ lo tiền sách vở. Đôi khi nhữngthứ này dì Hạnh cũng mua luôn cho tôi. Nhà tôi ở một quận hẻo lánh, trường trung học chỉ dạy đến lớp đệ tứ. Hếtlớp đệ tứ tôi phải lên tỉnh để học đệ tam. Ba tôi hy sinh trong thời kháng chiếnkhông để lại được gì. Mọi thứ má tôi đều xoay xở lấy. Nhà tôi nghèo, chỉ cómột thửa vườn nhỏ. Đó là nguồn lợi tức hàng năm mà má tôi cho tôi theo đuổiviệc học. Năm tôi lên tỉnh dì Hạnh mới học đệ ngũ, bây giờ dì đã lên đệ tứ vàcũng đang sửa soạn cho ngày thi sắp tới như tôi. Năm nay tôi thi tú tài một,những ngày học thi tôi thức rất khuya, cũng như dì Hạnh thức rất khuya dướinhà. Và trong căn nhà vắng vẻ này dì Hạnh và tôi như hai chiếc bóng loanhquanh đến hết ngày tháng. Dì thường kêu buồn trong những ngày mưa, hay khinghe tiếng ve kêu ran trên đường đi học về. Nhưng đôi khi dì bảo rằng dì chỉthích thú khi ở trong một ngôi nhà vắng vẻ như thế này. Tôi và dì hợp nhau ởđiểm đó. Tôi yêu hàng cây nhạc ngựa reo say trong gió, khi con sông lồng lộngnước sau nhà. Bên kia là vườn cây ăn trái, tôi vẫn thường bơi qua sông ăn cắptrái cây đầu mùa mang về chia cho dì Hạnh, cả hai vừa ăn vừa cười thích thú.Dì cũng thích được bơi qua sông. Con sông không lớn lắm, tôi hứa hôm nào sẽdạy dì bơi. Nhưng chắc chắn một điều là dì sẽ không bao giờ biết bơi vì có mộtông thầy huấn luyện như tôi.



http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 4



Phía sau nhà dì Hạnh, trước khi tới bờ sông phải băng ngang qua conđường sắt. Tôi vẫn thường ra đó đứng ngóng suốt con đường chạy ngoằn ngoèovào trong những ngôi nhà thuộc một khu phố mang cái vẻ buồn bã mơ hồ.Những buổi sáng sớm, khi nghe tiếng còi xe hú dài trong sương, hay nhìn ánhsáng đèn nơi đầu máy xe lửa quét sáng một vùng cây cỏ im ngủ, tự nhiên tôithấy yêu quí tỉnh lỵ hơn bao giờ, đồng thời cũng nhớ rười rượi một hình ảnhnào đó rất mơ hồ ở quê nhà tôi. Phải chăng từ lúc đặt chân lên con đường thứnhất trong tỉnh lỵ, nhìn thấy chiếc lá đầu tiên long lanh trong nắng, nhìn thấyđôi mắt mở lớn, tròn xoe như mắt chim khuyên của dì Hạnh, những gì đến vớitôi đều trở thành kỷ niệm, trở thành một thứ mùi hương không phai nhạt. Ngôinhà này có những âm thanh thật lạ lùng của nó, gần như sự rung động, và ngàongạt hương thơm. Không ngớt ngân lên với những ngày những tháng cùng vớimột tuổi đời nào đó vừa tới với dì Hạnh, với tôi. Hôm qua, trong lúc ra vườn,tôi bắt gặp đôi mắt dì Hạnh thật buồn. Lúc đó dì ôm con mèo nhỏ trong tay, còntay kia thì dì cầm một cái hoa xoay xoay. Khi tôi hỏi, dì cố tạo một nụ cười. Dìđã là một thiếu nữ, một người con gái. Tôi hiểu điều đó. Và có gì khó hiểutrong đôi mắt của một người con gái mười lăm mười sáu tuổi đó?Tôi nghe tiếng chân ai đi về phía phòng mình. Tiếng chân chỉ có thể là dìHạnh, hoặc người giúp việc. Tôi nằm yên lắng nghe. Và rồi có tiếng gõ cửaphòng tôi, và giọng của dì Hạnh, giọng nói quen thuộc trong suốt như tiếngchim gọi mỗi buổi sáng ngoài vườn. Tôi đợi dì gọi hai ba tiếng, để lắng nghecho đầy cái âm thanh mà tôi thương mến ấy, mới lên tiếng đáp lại.Dì Hạnh hỏi:- Đông vừa ngủ dậy phải không?Tôi trả lời từ bên trong:- Không ngủ được, chỉ nằm thiếp một lúc thôi.- Như thế là ngủ rồi đấy.- Dì vào không? - Tôi vụt hỏi lớn.Dì Hạnh cười khúc khích:- Mở cửa đi, vào nói cái này nghe hay lắm.



http://www.ebooks.vdcmedia.com

BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 5



Tôi bước xuống giường và mở cửa. Dì Hạnh bước vào với cuốn sách cầmở tay, tay kia dì cầm một nhúm chùm ruột. Tóc dì Hạnh cột thành hai bím,đường ngôi rẽ ở giửa. Tôi ngồi lọt thỏm trong ghế ngắm dì. Tôi khen:- Chà, dì Hạnh chiều nay xinh như một con búp bê.Dì ngượng, mặt đỏ lên, vội đưa nhúm chùm ruột về phía tôi cười, bảo:- Ăn không, ngọt lắm Đông ạ.- Chưa chi đã quảng cáo.- Ngon thật chứ không quảng cáo. Của thằng nhỏ ở nhà bên cạnh mới háicho đó.Tôi trêu dì:- Thằng đó mà còn nhỏ, nó lớn hơn dì ít nhất là bốn tuổi. Nó cho dì chùmruột với một dụng ý, dì đừng có mắc mưu nó.- Dụng ý gì, Đông cứ hay bịa chuyện này chuyện nọ không hà.Tôi cãi ngay:- Chứ nếu không thì nó đâu có tử tế gì mà cho.- Nó trèo lên cây hái, sẵn thấy dì đứng trong sân, nó thẩy luôn qua cho,chứ bộ.Tôi cười dòn:- Đó, thấy không, đã bảo mà, cái thằng đầy dụng ý.- Dụng ý gì, Đông nói đi?- Ai biết, Đông chỉ đoán thôi. Chắc hỏi nó thì biết.Dì Hạnh lườm tôi bằng hai đuôi mắt dài. Dì hỏi:- Có ăn không người ta chia cho, tử tế thế còn bày đặt bịa chuyện. Đôngnhiều chuyện như con gái vậy.Tôi cười, ngắt mấy trái chùm ruột bỏ vào miệng nhai lốp bốp. Dì Hạnh điqua đi lại trước mặt tôi, nhìn mấy cuốn sách để bừa bãi trên bàn học. Tôi biết dì



http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 6



sắp sửa trách tôi vì cái tật bừa bãi của con trai không bỏ được. Rồi sau đó dìđuổi tôi ra khỏi phòng mười lăm phút khi tôi trở vô sẽ thấy một thiên đườngmới. Đó là căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, tươm tất, sách vở ngay ngắn đâuvào đó.- Đông thật...Tôi cười.- Thôi, biết rồi, khổ lắm nói mãi...- Biết rồi mà vẫn bê bối. Con trai bộ ở sạch sẽ ngăn nắp một ngày khôngđược sao?- Được chứ.- Ngày nào đâu, bao giờ? Dì chỉ toàn thấy phòng Đông đầy sách vở vớibáo chí, giấy vụn. Đủ thứ hết. Nhìn bắt mệt.Và dì sắp sửa đuổi tôi ra khỏi phòng cho dì dọn dẹp. Tôi biết thế nêncười:- Ngày mai sẽ xong tất cả, đâu vào đó.- Đông nói rồi để đó như nước chảy lá môn thì lúc nào mới xong được?- Ngày mai nghỉ học Đông sẽ tổng vệ sinh, xin hứa.- Đông chỉ toàn hứa cuội. Tại sao lúc trước Đông không là chú cuội ngồicanh gốc đa nhỉ?- Tại vì Đông không có mơ lớn lên sẽ cưới chị Hằng.Dì Hạnh bỗng reo lên:- à nhớ rồi, có chuyện này hay lắm muốn nói với Đông lúc nãy cơ.- Chuyện thằng nhỏ bên nhà cho dì chùm ruột và cười mím chi cọp hoàichứ gì?- Lại vẽ chuyện, lần này dì nói chuyện của Đông mà.- Chuyện của Đông?- ừ



.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 7



- Chuyện gì thế, có "gay go" lắm không?- Gay go lắm, nhỏ bạn của dì thấy Đông tới trường sáng hôm qua, đứngdưới gốc me trước cổng trường để đón cô nào đó. Phải không?- Bạn của dì là ai thế?- Biết là nhỏ bạn được rồi cần gì phải khai tên. Nhưng quan trọng làchuyện Đông có đến trường Lê Ngọc Hân không?- Bạn của dì là chúa ba xạo, tương lai sẽ làm thầy bói. Sáng hôm quangười ta ở nhà, vả lại Đông không có quen với ai đằng Lê Ngọc Hân hết.- Không tin, nhỏ bạn dì thấy rõ ràng. Chẳng lẽ nó đi nói dối.- Nhỏ bạn dì là ai, dì có nhiều bạn thấy mồ, ai mà biết được.- Nó yêu cầu giấu tên. Tôi điều tra:- Có đến đây lần nào chưa?- Chưa.- Dì bảo cô bé ấy nghỉ học đi, về ra chợ trải chiếc chiếu, mua một bộ bàitây rồi làm thầy bói kiếm ăn.Dì cười:- Con gái ai đi làm thầy bói. Đông định lảng chuyện hả?- Chứ biết làm gì bây giờ, Đông có nói gì dì cũng không tin.- Đông giấu.- Có nói ngay, không giấu.- Hôm qua Đông ở nhà thật hả - Dì Hạnh nghi ngờ.- Thật, lúc dì về gặp Đông trước cổng, bộ không nhớ sao?- Đông về nhà trước chứ bộ.Tôi ngó dì Hạnh cười nói:
http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 8
- Dì đa nghi như Tào Tháo. Đã bảo không là không, Đông có quen với aiđằng Lê Ngọc Hân đâu mà nói đón với đưa.Dì Hạnh nhìn ra đỉnh cây còn tôi nhìn những sợi tóc của dì, những sợi tócmai non nớt kỳ diệu đó đã làm hồn tôi lâng lâng trong một nỗi xúc động. Đôimắt dì trong đen như hai hạt huyền. Tôi tưởng đâu hàng nhạc ngựa bên ngoàicùng ngả nghiêng theo mắt dì nhìn, tiếng reo của nó ngưng bặt vì tóc dì thơmngất trong gió, và màu hoa của nó nở rực rỡ trong đôi mắt dì. Bỗng dì Hạnh bậtcười:- Chiều nay nhỏ bạn dì tới chơi, Đông có muốn đối chứng không?- Sẵn sàng.- Nhỏ bạn dì dữ lắm à, cái miệng của nó lanh lắm, Đông cãi không lạiđâu.- Ăn nhằm gì, Đông chả sợ con gái. Bạn của dì lại càng dễ bắt nạt hơn.- Nói ngon lắm, chừng gặp Đông sẽ lánh mặt giả vờ bận học bài này nọrồi chuồn ra phố ở mãi đến tối mới chịu về. Cái quán cà phê gì ngoài bờ sôngđang chờ Đông với một chiếc ghế trống đó.Tôi đỏ mặt cãi:- Rồi dì xem. Bạn dì có lớn hơn dì không?- Nó bằng tuổi dì, xinh nhất lớp.- Nhưng không xinh hơn dì đâu. Dì xinh nhất lớp, nhất trường, nhất tỉnhlỵ.- Dì Hạnh ngượng ngùng trước câu nịnh nọt hoa hoè của tôi. Nhưng quảthật, tôi không nịnh dì chút nào hết. Dì cười nói:- Dì không có tiền đâu nhé, nịnh dì chỉ uổng công thôi.- Ai thèm nịnh.- Như vậy có nghĩa là Đông nói thật à?- Sự thật.- Dì xấu như con nhỏ Lọ Lem
.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 9- Con nhỏ Lọ Lem về sau đội lốt thành một nàng công chúa đẹp mê hồn.- Dì mang cái lốt xấu xí suốt đời. - Mai mốt Đông mua tặng dì một chiếc gương soi. Dì sẽ tin lời Đông nói.Bạn Đông đứa nào cũng nói như thế. Có đứa còn "mê" dì nữa đấy.- Bạn của Đông là những ai?Hầu hết, nói tên dì cũng không biết đâu.Dì Hạnh đỏ mặt, chớp mắt mấy cái. Bây giờ tôi biết dì đang cố ý hướngmắt ra đỉnh cây nhạc ngựa. Tôi càng trêu dì:- Trong đám bạn của Đông có một đứa đang hấp hối.- Bệnh nặng hả?- ừ, nó bệnh sắp chết, nhưng lại không chịu vào bệnh viện.- Sao kỳ vậy, bệnh nặng phải vào bệnh viện cho người ta chữa chứ.- Nhưng bệnh này lại không trị được, thế mới khổ.- Dì Hạnh ngây thơ:- Bệnh nan y à?- Hơn thế nữa.- Rồi ở nhà đành bó tay sao?- Bó tay là cái chắc .Dì Hạnh lo lắng hỏi:- Người bạn của Đông tên gì, nhà ở đường nào?- Nó ở bên kia sông. Mỗi ngày đi học phải qua một chuyến bắc. Nó nghỉhọc rồi, chờ ngày mặc áo mới.- Nghỉ học chờ ngày mặc áo mới. Gì kỳ vậy?- Dì không biếtt áo mới à?- Nếu đã biết dì không hỏi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 10Đông cười phá lên:- Đó là chiếc quan tài đấy. áo sơmi gỗ. Hay là sơmi Tobia. Nó sẽ chết.Dì Hạnh lườm Đông:- Người ta bệnh nặng sắp chết mà Đông nỡ đùa.- Tại nó chứ bộ.- Bệnh là một điều bất hạnh, không ai muốn thế bao giờ cả. Đông đừngnói như vậy. Nếu trường hợp Đông bệnh, Đông có muốn như thế không?- Muốn, bệnh này “đã đời” lắm. Không đau nhức, không ho hen, chỉbuồn thôi, buồn nhè nhẹ, nhớ bâng khuâng, nghe mùa thu chết, rơi theo lávàng...Dì Hạnh ngẩn ngơ không hiểu gì cả. Đông càng cười, càng cố ý trêu dì.Một lúc dì có vẻ giận:- Đông hôm nay làm tàng quá.- Dì có muốn biết bệnh của thằng bạn bất hạnh đó không.- Một chứng bệnh ghê gớm lắm phải không.- Nói ra dì sẽ đầy lòng thương cảm mà té xỉu mất. Và dĩ nhiên, đó phải làmột chứng bệnh ghê gớm.- Nói dì nghe.- Đó là bệnh tương tư, nó tương tư dì rồi đó.Dì Hạnh đỏ mặt. Tôi đoán dì vừa giận, vừa ngạc nhiên và ngượng ngùng.Tôi ngó dì, tỉnh bơ:- Chỉ có dì mới cứu nó nổi, không thì nó đi đứt cuộc đợi- Đông còn đùa nữa à?Dì trừng mắt nhìn tôi, chưa bao giờ dì tỏ vẻ giận dữ với tôi như thế. Đôimắt dì trong lúc giận càng làm cho tôi điêu đứng. Tôi muốn mềm nhũn ra nhưmột cọng bún, và tôi ngồi bất động. Dì Hạnh cũng im lặng không nói gì. Bâygiờ cánh cửa sổ, những đỉnh cây bên ngoài được cả tôi và dì chú ý hơn lúc nàohttp://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 11hết. Tôi muốn xin lỗi dì Hạnh, nhưng tôi ngượng ngùng đỏ mặt, không làm saonói được. Một lúc lâu dì bỗng nói:- Trời chiều nay đẹp quá Đông nhỉ?Tôi sung sướng thầm. Dì Hạnh hỏi thế tức là dì đã hết giận tôi, hay ít radì cũng không muốn nhớ câu chuyện tôi trêu đùa dì lúc nảy. Nhưng tôi lại cứhay thắc mắc:- Dì hết giận rồi ha??Câu hỏi của tôi chắc vô duyên nên làm cho dì Hạnh buồn cười. Dì bảo:- Dì ít khi giận ai được lâu, nhưng Đông cũng không nên đùa dai như thếnữa. - Tại sao dì không nghĩ đó là sự thât.- Dì không tin có chuyện đó. Đông chỉ phịa ra thôi.- Chính vì dì không tin nên mới là sự thật. Không phải chỉ lớp Đông thôi,còn những lớp khác nữa, tụi nó chỉ chờ giờ tan học, giờ ra chơi là kéo sang dànchào Lê Ngọc Hân để được nhìn dì.- Sao dì không thấy ai hết?- Hay thấy mà dì không để ý – Tôi cười.Dì Hạnh cũng cười:- Tưởng họ đứng chơi thôi, ai ngờ…- Tại dì không để ý nên dì tưởng thế chứ ai cũng biết hết. Không chừngnhững cô bạn của dì cũng biết.- Sao dì chả nghe tụi nó nói bao giờ?- Hôm nào dì hỏi bạn dì xem, nhất là cô bạn gì mà dì vừa quảng cáo đó.Cô bạn này chắc biết rành.Dì Hạnh cười:- Nhỏ Thục hả?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 12- Đông có biết tên bạn của dì đâu.- Nhỏ Thục đó, chiều nay nó đến đây này.Thế là tôi đã biết tên người bạn quí của dì Hạnh, chỉ cần vài ba câu hỏidò, vài tiểu xảo nhỏ nhặt, dì Hạnh đã khai ra hết trơn. Dì Hạnh ngây thơ như embé. Hình như trong đầu óc dì chả có một tí mưu mẹo nào. Ai nói gì dì cũng tin,chuyện mà dì bảo cố giấu nhưng thật ra hỏi dò vài ba câu dì khai hết, một cáchhồn nhiên đến tội tình. Dì Hạnh như một bức tranh quý báu treo trên đầu tường,dì giống như một viên ngọc trong suốt, xanh biếc không gợn một tí bụi.Thấy tôi ngồi im lặng tủm tỉm cười, dì Hạnh hoảng hốt khám phá ra điềumình vừa tiết lộ thay vì phải giấu kín, dì la lên:- Thôi chết rồi, dì đã nói tên nhỏ Thục cho Đông biết.- Ăn nhằm gì, trước sau gì Đông cũng biết thôi.- Chút nữa nó đến Đông đừng nói dì nói nhé. Nó la dì chết.- Sao không cho người ta biết tên mình nhỉ? Tên Thục bộ đẹp lắm sao?- Tại lúc trước chả hiểu sao có mấy người bên trường Đông biết tên dì vàThục, giờ chơi đi uống nước gặp, mấy người đó gọi rối rít làm như quen thuộclắm. Dì ngượng, Thục ngượng, nên nó dặn dì giữ kín tên đừng cho ai biết.- Trước sau gì người ta cũng biết. Con gái có tên đẹp người ta mới kêuchứ.- Tên xấu cũng bị kêu như thường.Con trai là chúa phá đám con gái, nhất là bên trường Đông đó.- Nhưng Đông thì hiền lắm, như dì đã biết.- Thôi đi ông, nói nghe mà tội.Tôi cười. Dì Hạnh lật mấy trang sách. Nhúm chùm ruột đã hết nãy giờ.Tôi nhớ như in, mấy chiếc răng ngọc ngà của dì cắn khẽ vào trái chùm ruộtvàng ửng. Tôi muốn có cả cây chùm ruột cho dì ăn để tôi ngồi nhìn cái miệngxinh xắn của dì với mấy chiếc răng ngọc thạch đó thôi. Cây chùm ruột bên nhàthằng Hùng sữa sai trái, nó có đủ điều kiện để làm thân với dì Hạnh. Và xemchừng nó cũng “mết” dì Hạnh lắm. Thằng đó hình như lúc nào cũng chực sẵnhttp://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 13ngoài cây chùm ruột, thấy dì Hạnh ra là cười thật tươi, hỏi mấy câu vớ vẩn rồiném cho dì một nhúm chùm ruột với cả một sự sung sưóng trên gương mặt đầythịt, tròn lẳn như hộp sữa Babilắc của nó.- Dì ăn chùm ruột nữa không?- Đâu?- Bên nhà thằng Hùng sữa. Dì gọi nó một tiếng, nó dám đốn cả cây mangsang lắm à.Dì cười:- Tự nhiên Đông đặt cho người ta cái tên Hùng sữa, Đông ghét nó lắmhả?- Dĩ nhiên.- Nó tốt lắm mà, gặp dì lúc nào cũng cười. - Chính cái cười của nó mới đáng ghét.- Đông khó tính quá trời.Dì Hạnh tiếp tục lật mấy trang sách. Cơn gió lớn thổi đùa trên hàng câynhạc ngựa mang những tiếng reo vui của chúng vào phòng. Dì Hạnh ngẩng lênnghe ngóng. Dì như một con chim nghiêng chiếc cổ xinh xắn hướng mắt nhìnnhững đám mây trời bay qua sau một cơn mưa bụi nhỏ.- Tại sao lại có loài cây reo như tiếng nhạc ngựa nhỉ?- Có loài cây biết đàn, biết hát, biết hoà tấu, và tân cổ giao duyên nữa.Dì cười:- Đông lúc nào cũng đùa được.- Đùa gì, cây thông này, cây dương liễu chẳng reo chẳng đàn hát là gì- Nhưng có cây nào... tân cổ giao duyên đâu?- Cây sóng rắn và cây sầu đâu, dì nghe chúng hoà tấu lần nào chưa?- Chưa.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 14Thế thì bất hạnh quá.- Sao lại bất hạnh.- Bởi vì đó là một khúc hát thần tiên của tuổi nhỏ ở quê nhà. Ai khôngnghe được là bất hạnh cả một đời.- Nhưng dì đâu có quê nhà.- Lại thêm một cái “vạn bất hạnh” nữa. Nghỉ hè, Đông sẽ mời dì về quênhà của Đông, dì sẽ mê từng cọng cỏ, viên sỏi, cho tới con lạch nhỏ.- Dì chỉ thích nghe tiếng chim hót trong vường cây buổi sáng sớm.- Dì sẽ nghe cả một đời cũng chưa hết.Dì Hạnh mỉm cười. Đôi mắt dì long lanh ngó tôi. Dì đâu biết rằng mỗilần dì ngó tôi như thế là tâm hồn tôi muốn chết ngộp, muốn lịm tắt, muốn tannhư mưa và muốn vàng như nắng.- Dì có đôi mắt chết người.- Là sao?- Là ai nhìn vào đấy sẽ chết đứng, chết không kịp ngáp, chết không mộtlời trăn trối.Biết tôi khen khéo, dì Hạnh đỏ mặt nhìn mấy trang sách. Hàng nhạc ngựavẫn reo bên ngoài. Tôi di tới cửa sổ nhìn ra một khoảng không bát ngát, nhữngmái nhà ngói cũ lô nhô trong cây lá và chạy dài như những đồi đất đỏ. Dì Hạnhcũng ra đứng bên ngoài hành lang, tôi nhìn thấy những sợi tóc của dì bay lòaxòa và mầu áo của dì làm rộn ràng cả một buổi chiều. Tôi ra theo, và đứng kếbên dì. Từ đây ngó xuống tôi thấy một vuông sân xanh mướt cỏ non và đám dâyleo trổ hoa tím ven chân rào.Tôi cười:- Căn nhà này nhìn vào như một biết thự bỏ hoang trong những cuốntruyện ma quái.- Dì thích ở nhừng căn nhà như vậy.- Nhưng một mình thì không thích chút nào.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 15- Đông có nghe trong mấy đêm mưa, có tiếng của những tàu lá vẫy mạnhbên ngoài không?- Có, buồn chết đi được.- Lúc ấy dì không sợ, cũng không buồn, chỉ có cảm tưởng mình đang ởtrong một lâu đài hoang vu xưa cổ.- Dì nhiều tưởng tượng quá.- Con gái vốn vẫn thế, có nhiều khi tưởng tượng những điều kinh khủnglắm.- Gì mà kinh khủng?Dì Hạnh chỉ trả lời bằng một nụ cười. dì chỉ cho tôi mấy cái hoa vàng rấtnhỏ nằm dưới lối đi trong sân.Tiếng chuông ngoài cổng bỗng reo vang một hồi dài, dì giật mình nói:- Chết, nhỏ Thục tới.Tôi nói nhanh:- Để Đông mở cửa cho, dì giả vờ đi vắng, mình trêu cô ấy một vố chơi, dìđồng ý không?Dì Hạnh cười:- Được, nhưng nó chửi Đông ráng mà nghe, dì không biết đâu.-Đừng lo, Đông sẽ lấy bông gòn nhét lỗ tai lại, tha hồ cho cô ấy chửi.Dì Hạnh cười, vào trốn trong phòng tôi. Còn tôi thì chạy nhanh xuốngmở cổng cho Thục.- Có Hạnh ở nhà không Đông?Tôi cười, có ý nhường cho Thục bước vào. Nhưng hình như Thục muốnnghe tôi trả lời tức khắc để quyết định vào hay không. Tôi nói gọn:- Xui quá, dì Hạnh đi vắng.-Đi vắng, vô lý?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 16- Đi vắng thì có gì là vô lý?- Tụi này có hẹn.- à, như thế là vô lý thật. Nhưng ít ra "chị" cũng vào nhà viết một mảnhgiấy để lại chứ.- Hạnh có nói đi đâu không?- Dì ấy đi đâu ít khi cho biết lắm.- Lạ nhỉ, trong nhà có hai người, đi đâu không nói cho Đông biết rồi làmsao?- Đi đâu rồi cũng về. Chừng về cho biết cũng không muộn chi.- Đông đùa hoài.Tôi cười, Thục đá những viên sỏi đưới chân. Một lúc Thục ngẩng lên nói:- Thôi tôi về, Hạnh kỳ quá, hẹn rồi không nhớ gì hết.- Hay là dì ấy sắp sửa về?- Có thể như thế không? Thục ngó tôi nói.- Có thể lắm chứ, chị Thục vào nhà chơi đợi một chút đi nhé.- Mọi khi Hạnh vẫn đúng hẹn.- Lâu lâu sai hẹn một tí cho vui.Thục lườm:- Vui làm sao mà vui.- Tôi bị cho leo cây hoài. Mấy thằng bạn hẹn ngon lành lắm, nhưng ít khitụi nó đúng hẹn. Cũng đành cười chứ biết làm sao bây giờ.- Con trai khác, con gái khác. Con gái hẹn là có chuyện quan trọng. Contrai hẹn nhau để đi chơi. Không đúng hẹn cũng huề, chẳng ăn nhằm gì. BạnĐông hầu hết đều nghịch phá như gì ấy. Có phải mấy cái ông hôm Thục gặpngoài xe nước đá.- Tụi nó hiền lắm.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 17- Hiền mà gặp người ta kêu ầm lên.- Kêu để trở thành người quen ấy mà.- Ai thích làm quen bao giờ.- Nhưng rồi sẽ quen, kêu riết người lạ cũng thành quen, đồng ý không?Thục lắc đầu quầy quậy. Tôi cười:- Có một thằng nó vác ở đâu được cái máy chụp hình. Hôm chị Thục vớidì Hạnh đi uống nước đá chanh muối nó lén chụp được. Nó bảo hôm nào mangđến đòi tiền chuộc.Thục tròn xoe mắt:- Trời ơi, có thật sao?- Chuyện chụp hình là chuyện nghiêm chỉnh ai nói dối nó làm gì?- Ông bạn của Đông tên gì mà gan cùng mình vậy?- Xin giấu tên, hôm nào nó vác hình đến chị sẽ biết. Vui lắm, trong hìnhchị và dì Hạnh đang... dành nhau ly chanh muối.Thục đỏ mặt và có vẻ bứt rứt chuyện tôi phịa ra. Con gái ai nói gì cũngtin. Tôi cười thầm. Thục có vẻ như muốn ở lại chứ không đòi về nữa. Thục nói:- Bạn của Đông chơi ác quá, chụp lén hình của người ta chi thế.- Nó sang ra nhiều tấm, đòi tiền chuộc, kiếm khá bộn tiền.- Như thế thì mắc cỡ chết.Tôi nhìn thấy đôi gò má Thục đỏ ửng vì ngượng. Hình như Thục cũngbiết bị tôi nhìn, nên ngượng ngùng tìm cách hỏi chuyện:- Chiều nay Đông ở nhà?Tôi gật đầu. Thục cười:- Không có chỗ nào đi chơi hết sao?- Có chứ, thiếu gì chỗ để đi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 18- Vậy mà ở nhà được cũng hay ghê. à, Đông gạo bài thi hả, siêng dữ.- Tôi lười học lắm, tôi không ở nhà để gạo bài như Thục tưởng đâu.- Bị "dì Hạnh" bắt coi nhà:- Không phải như thế, chỉ vì tôi thích ở nhà.- Buồn chết.- Nhưng tôi hết buồn rồi.- Từ bao giờ?- Từ lúc có tiếng chuông reo ngoài cổng.- Ai đến chơi với Đông thế, một ông bạn nào đó của Đông vừa mới tớiđây chăng?Tôi cười dòn:- Không phải ông bạn mà là cô bạn. Thục biết ai không?- Dĩ nhiên là không biết.- Người đó đứng bên cạnh tôi đây.- Thục?- Dĩ nhiên.Thục tròn mắt:- Thục là bạn của Đông.- Bạn nãy giờ, mình quen nhau từ lúc tiếng chuông reo ngoài cổng. Tiếngchuông báo hiệu cho hai người sắp sửa quen nhau vì một người thứ ba đi vắng.- Khỏi đi, Thục đáng là "chị" của Đông.- Mấy tuổi?- Bằng tuổi với bà Hạnh. à, nếu theo phép lịch sự tối thiểu đây cũng là"dì" của "cậu".Tôi đỏ mặt:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 19- Dì Hạnh còn nhỏ hơn tôi hai tuổi. Thục vai em tôi chứ chưa đáng gọi làbạn, còn bắt tôi kêu "dì" thì còn khuya...Thục mỉm cười:- Nhưng tôi chơi với dì Hạnh, tôi phải vai lớn. Đông nên ngoan ngoãnkẻo bị đòn.- Tôi rất ghét ai nói giọng đó- Tôi không dễ thương, nên luôn luôn phải có cái giọng đáng ghét chứsao.- Thục, nên nhớ rằng tôi học trên Thục hai lớp.- Mười lớp cũng chả ăn nhằm gì.Thục trả lời tôi bằng cái hỉnh mũi, rồi đá mấy viên sỏi văng vào bãi cỏ.Tôi biết Thục đang dỗi. Thục dỗi cũng như dì Hạnh hay dỗi. Và có phải con gáihầu hết đều hay dỗi. Tôi nghe tiếng chân của Thục bước nhè nhẹ. Những viênsỏi hình như cũng không thấy đau dưới đôi bàn chân son đỏ ấy. Tôi nhìn xuốnghai chân Thục. Nhưng Thục lại đi giầy. Tôi chỉ được nhìn một khoảng gót chântrắng hồng của Thục dưới hai ống quần đen rộng.- Tôi về - Thục nói.Tôi quay lại:- Dì Hạnh sắp về rồi, đợi thêm một tí nữa không được sao "chị" Thục.Mời Thục vào nhà.- Tôi chỉ thích đứng ngoài thềm.Cả tôi và Thục đều bước lên thềm. Thục bất ngờ nhắc lại:- Rồi vụ hình đó ra sao?- Thằng bạn tôi giữ, nó đang rửa.- Nhờ Đông một chuyện, bằng lòng không?- Chuyện gì mới được chứ? - Tôi nói.- Nhưng có bằng lòng không tôi mới nói được.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 20Tôi gật đầu, Thục cười:- Xin lại cuộn phim của người bạn Đông chụp.- Khó.- Đông cố gắng chắc được.- Nó giữ như giữ của gia bảo, tôi không dám hứa gì cả.- Nhưng Đông ráng thì chắc được. Mấy người bạn của Đông ác quá, năm nay coi chừng rớt cả đấy.- Tụi nó học giỏi lắm, Thục đừng lo.Thục bặm môi. Tôi nghĩ là không nên chọc cho Thục giận nữa. Tôi nói:- Chỉ có cách này thì may ra...- Cách nào?- Tôi sẽ lén làm cho cuộn phim bị hư, không rửa ra hình được. Cách nàychắc không khó lắm đâu. Thục sáng mắt:- Phải đó, Đông làm nhanh lên nhé.- Ngày mai tôi lại nhà nó và thi hành mưu kế.- Cám ơn Đông trước.Tôi cười. Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ có cái công việc kỳ cục đó để lạmNhưng từ đây tới chiều mai Thục sẽ sống trong lo lắng bồn chồn và luôn luônnhớ về tôi. Có thể nhớ tôi trên những trang sách mà Thục phải học ngấu nghiếncho kỳ thi sắp tới. Tôi nhìn Thục đang tin tưởng rạng rỡ trên nét mặt:- Chiều mai tôi ghé nhà Thục, đưa luôn cho Thục cuộn phim hư đó nhéThục mừng rỡ gật đầu.- Phải đó, Đông ghé nhà đi. Chiều mai, mấy giờ?- Giờ nào Thục rảnh?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 21- 6 giờ còn học bài, 7 giờ ăn cơm tối, 7 giờ rưỡi Đông lại thì rảnh.- Nói chuyện tới mấy giờ.- 8 giờ.- ít quá.Thục cười:- 8 giờ phải học bài để mười giờ đi ngủ.- Thức khuya một đêm không được sao?- Được chứ, nhưng ngồi nói chuyện chi nhiều vậy?- Thiếu gì chuyện để nói.- Để xem lại nhé.Tôi cười cười. Đúng lúc đó dì Hạnh tới đứng sau lưng Thục. Thục, dì hùmột tiếng lớn làm Thục gần như rũ người ra sau một tiếng thét kinh hoàng. DìHạnh cười ngặt nghẻo Thục mặt tái mét vì sợ hãi, đôi mắt nguýt dài:- Hẹn như thế đó hả? - Thục giận dỗi hỏi.- Thục chờ có lâu không? - Dì Hạnh cười.Tôi cười nói:- Chờ dì sơ sơ khoảng hai tiếng đồng hồ thôi.- Hạnh hù như thế có ngày Thục chết giấc, Thục yếu tim, Hạnh khôngbiết sao?- Biết, nhưng không phải Thục yếu tim mà tim của Thục lớn.Tôi ngó Thục, cười:- Tim lớn, cũng là một thứ yếu tim. Vì trái tim như thế phải chứa nhiềuhình ảnh quá.Đông nói cái gì ẩu tả vẩy - Thục cự.- Nói theo kinh nghiệm.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 22- Đông mà kinh nghiệm gì, xạo thì có.Dì Hạnh lườm tôi, kèm theo với một cái háy mắt. Tôi biết, nên ngồi im.Dì Hạnh nói với Thục:- Bây giờ mình đi chứ Thục?- Giận quá đi làm sao được.- Tôi.. vuốt giận, cho trái tim nhỏ lớn thêm.Dì Hạnh choàng tay qua vai Thục. Và hai người con gái nhìn nhau cười.Dì Hạnh quay lại dặn tôi:- Đông trông nhà nhé. Có đi đâu nhớ khóa cửa, đừng đãng trí như hômnọ.- Hai người đi chơi hả? - Tôi cao giọng hỏi.Thục quay nhìn tôi, gật đầu. Tôi cười:- Nhớ để ý coi chừng bị chụp hình. Tôi không có giúp làm cho hư phimnữa đâu đấy nhé.Thục đỏ mặt:- Chuyện lúc nãy như thế nào hả Đông?- Coi như xong.- Bảy giờ chờ ở nhà rồi Đông tới hả?Tôi gật đầu. Dì Hạnh ngạc nhiên ngó tôi và Thục. Tôi cười thật tươi,nheo mắt. Dì Hạnh ngẩn ngơ và bị Thục kéo đi. Tiếng chân hai người con gáirơi dài trên lối sỏi. Họ đi ra cổng. Buổi chiều đã tắt hết những vạt nắng trên cao.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 23Chương 2Tiếng chuông reo ngoài cổng, tôi biết dì Hạnh về. Ngọn đèn ngoài cổngđã bật, tôi ra bao lơn nhìn xuống và thấy bóng của dì Hạnh loáng thoáng quamàu lá xanh. Một khoảng vườn chìm trong bóng tối. Tôi chạy xuống nhà. Cáilối đi bỗng dễ thương như chờ đón những bước chân người đi xa về. Tôi mởcổng. Dì Hạnh bước vào với một nụ cười. Dì dúi vào tay tôi một gói giấy nói:- Kem dừa đó, món mà Đông thích.- Quà cho kẻ giữ nhà đấy phải không?Dì tiếp tục cười:- Đúng, nhưng không phải dì mua cho Đông đâu. Thục nó mua đấy.- Cha cô bé tử tế dữ. Tôi kêu lên đầy ngạc nhiên.Dì Hạnh tròn mắt:- Sao gọi người ta là cô bé?- Lý do rất dễ hiểu, Thục nhỏ hơn Đông.- Nhưng Thục là bạn dì, Đông phải lịch sự.- Dì khác, bạn dì khác. Nếu mình không bà con họ hàng, Đông cũngkhông ngần ngại gì mà chẳng gọi dì bằng hai tiếng "cô bé". Bởi hai tiếng ấy rấtdễ thương như một đóa hoa nở trong vườn nhà mình vào buổi chiều tối.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 24Dì Hạnh thoáng nét bối rối và ngó quanh quất khu vườn. Tôi cười:- Dì có nghe mùi hương của hoa trong vườn mới nở không?- Có.- Khi hoa nở là lúc đời sống có mùi hương đấy.- Gớm, sao hôm nay Đông văn chương thế. Thục nó bảo Đông giống như một thi sĩ, tha hồ mà lên mặt nhé!- Mỗi người con trai lớn lên đều là một thi sĩ. - Tôi đáp tỉnh rụi.- Khi cậu ta biết nghe mùi hương hoa trong vườn và biết nhìn một tà áodài con gái, đúng không?- Dì Hạnh hôm nay cũng là một thi sĩ, nói chuyện văn học quá trời.Tôi và dì cùng cười. Hình như có một ánh trăng vừa nhô lên trong bầutrời chưa tối hẳn. Hàng nhạc ngựa vẫn reo bên ngoài, con đường chạy qua nhàluôn luôn có tiếng hát. Một chút nữa, khu vườn nhỏ sẽ nhuộm vàng ánh trăng.Cây cỏ, hoa lá là trăng, những bức tường xám xanh, rêu mốc, cũng là trăng.Chút nữa tôi về, dì Hạnh sẽ ra mở cổng, cũng với một dáng người nhuộm vàng,thơm ngát ánh trăng lên. Có phải như thế không?- Ăn kem của người ta cho đi Đông. - Dì Hạnh cười nói.Tôi ngồi xuống bậc thềm, mở túi nilon lấy kem ra ăn. Tôi mời dì Hạnh:- Dì ăn nữa chứ?- Không, lạnh tê cả răng rồi.- Thục có nói gì Đông không?- Nhiều lắm, nó bảo hôm nay Đông có vẻ người lớn.- Đông lúc nào mà chả người lớn.Dì Hạnh cười khúc khích:- Ngày trước Thục bảo trông Đông như một cậu bé con, chắc cậu phải đihọc, có học, mới nên khôn.- Thục làm tàng quá.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 25- Hai người bắt đầu "kình" nhau rồi - Dì Hạnh trêu.- Chả đáng gì, Thục như một cô bé. Chắc cô bé phải học thêm nữa, vì đihọc thêm nữa mới khôn.Câu nói của tôi có vẻ gay gắt, cay đắng và... đau thấu tim thấu óc, làm dìHạnh cười hoài. Và dì ngước lên trời, thốt ra tiếng reo vui vẻ:- ồ, đêm nay có trăng?- Một đêm rằm, trăng đẹp tuyệt vời. Trăng hồn nhiên sáng và hồn nhiêncho ta mộng tưởng.- Bây giờ Đông là một văn sĩ.Tôi ăn hết kem, ném mấy chiếc hộp giấy lăn trên sỏi. Dì Hạnh cười:- Hình như tối nay Đông có hẹn?Tôi hơi ngượng:- Cũng không phải là một cái hẹn.- Nhưng chắc chắn phải đến, vì khi mình sai hẹn mình sẽ xót xa lắm.- Dì chỉ đoán thế thôi chứ làm gì đến nổi. - Nhìn vào mắt Đông thì thấy ngay, không giấu được đâu.- Dì làm thầy tướng?- Không, nhưng biết đâu rồi người ta sẽ nhờ dì làm bà mai. ối dào, ngheto ơi là to.Tôi đỏ mặt đứng lên. Dì Hạnh vẫn trêu tôi:- Tới giờ rồi hả?- Còn lâu lắm, vả lại dì đâu có biết Đông hẹn mấy giờ?- Sao không, Đông nên nhớ người ta là bạn chân tình với nhau, nguyhiểm lắm à.- Chả ngán.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 26- Cũng nên thử lại trái tim mình xem có lớn không. Chỉ sợ ngoài miệngnói như thế, chứ trong lòng đã run.- Hôm nay dì ăn kem dừa nhiều hay sao mà miệng trơn quá vậy?Dì Hạnh bỗng gục mặt xuống. Tôi biết dì bị chạm tự ái. Tôi biết dì khôngthích cái lối nói đùa độc ác của tôi như thế, nhưng tôi cứ nói, thích thú để nói,và để nhìn dì giận dữ. Cho nên tôi cười, tỉnh bơ.- Đông đi nhé, chút nhớ mở cửa giùm.Dì Hạnh im lặng dí dí những bước chân của mình. Khi tôi dắt chiếc xeđạp ra trên lối sỏi, dì cũng không nhìn lên. Dì nhìn ở đâu đó trên những đỉnhcây, hay ở một khoảng trời đang vàng ánh trăng. Và dì cũng có vẻ như lắngnghe tiếng reo của hàng cây nhạc ngựa ngoài đường. Tôi cười cười leo lên xeđạp thẳng ra cổng. Tôi co chân đá cánh cổng văng ra một bên, vọt thẳng. Tôibiết dì Hạnh đang ức tôi lắm và có lẽ một chút dì sẽ ngồi khóc một mình.Tôi tới nhà Thục lúc đứa em nhỏ của Thục đang đứng nhai kẹo ngoàicổng. Một đứa bé gái khoảng mười hai tuổi, có hàm răng thật đẹp, tóc ngắnchấm vai, vừa nhai kẹo vừa nhìn tôi tắp xe vào cổng rào. Tôi ngồi trên xe, vịnsong rào hỏi:- Có chị Thục ở nhà không bé?Cô bé hơi nhướng mắt, nhưng vẫn không ngừng nhai, đáp:- Có, ở trỏng.- Vào bảo với chị Thục có tôi tới tìm.- "Tôi" là ai?Tôi cười:- Tôi là Đông, nói thế, Thục biết liền.- Nếu không biết thì sao?- Cô bé cứ việc tả hình dáng của tôi cho Thục biết.Cô bé có vẻ thích thú khi nghe tôi nói như vậy. Cái miệng đã có vẻngừng nhai để tham gia vào câu chuyện một cách hăng hái hơn.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 27- Tả ông à, khó thấy mồ.- Cứ tả như lần nào cô bé làm luận văn tả người vậy... nhưng mà lần này,ngừng nhai thì mới tả được, nhai hoài biến thành con thỏ không sợ sao?Cô bé ngượng, bỏ chạy vào nhà. Tôi vẫn ngồi trên xe đạp vịn cổng ràochờ Thục ra. Hàng rào nhà Thục trồng toàn một loại cây gỗ tôi không biết tên,lá xanh mượt. Tôi nghe thoảng một mùi hương quen thuộc nồng nàn của mộtthứ hoa dại nép dưới chân rào. Cổng nhà Thục không thắp đèn. Tôi yên tâmkhông sợ ngượng ngập và yên lặng lắng nghe lũ vạt sành kêu rúc trong chânrào. Một lúc Thục đi ra với mái tóc búi cao bằng một chiếc khăn có hoa trắnglấm tấm. Thấy tôi, Thục mỉm cười. Tôi nói:- Chờ hơi lâu ấy nhé!- Ai bảo Đông không chịu vào nhà.- Có ai mời đâu mà vào.- Nhỏ em không nói gì cả sao?- Nhỏ nói nhiều lắm, nhưng chuyện ấy thì quên.Thục cười to hơn. Tôi xuống xe và bước vào sân. Thục đứng dưới nhữngchùm lá xanh khuất dưới bóng đèn từ nhà hắt ra. Tôi đứng cạnh, nhưng dướimấy bậc thềm.- Đông vào nhà chơi.- Nếu được ở ngoài này thì thích hơn.- Ngoài này không có chỗ nào cho Đông ngồi cả.- Mấy bậc thềm này cũng là một chỗ ngồi tốt chứ, có sao đâu.- Sợ khách về, rồi khách rủa cả năm vì cho khách ngồi ngoài sân.Tôi cười:- Khách này dễ tánh và hiền khô. Chắc chắn không bao giờ dám như thếđâu.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 28- Nhưng dù sao cũng nên vào nhà. Có ông già ở trỏng, ngồi ngoài nàyông ấy "gõ" chết. - Thục sợ à?- Sợ chứ, cây roi của ông lúc nào cũng sẳn sàng trên đầu tủ.Tôi cười, bước vào nhà theo Thục. Lúc ngồi xuống ghế tôi hỏi:- Nhỏ em tên gì?- Hiền.- Chả có vẻ gì là Hiền cả.Thục cười. Những ngón tay Thục vân vê mép bàn. Phòng khách nhàThục khá rộng. Trên cái máy may để ở một góc phòng có bình hoa cắm đầy hoabất tử. Tôi biết loại hoa này rất hiếm ở đây, không biết Thục tìm đâu ra. Nhữngcành hoa đã khô, nhưng bông thì vẫn còn tươi. Tôi thích những cánh hoa màutím. Nó làm nổi bật những tấm voan cửa và làm tươi tắn thêm một chút cái màuáo xanh da trời của Thục. Bây giờ tôi mới biết Thục có một chiếc áo mặc ở nhàrất đẹp, và đúng là màu tôi thích. Thục búi tóc cao, trông gương mặt khác lạ,tròn, bầu bĩnh như gương mặt người thiếu nữ Nhật.- Xong chưa Đông?- Cái gì xong? - Tôi ngạc nhiên.- Chuyện nhờ Đông đó.Tôi làm bộ kêu à lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Đông ơimi phải đóng kịch cho khéo, cho tài. Không thì lộ tẩy, mi chỉ có nước về quêmò ốc mà ăn. Tôi nói:- Xong rồi, phá cho cuốn phim nó hư, trắng bóc, không rửa ra được mộtcái hình nào.Một thoáng vui mừng hiện ra trong đôi mắt chớp nhanh của Thục. NhưngThục hỏi:- Phim hư đâu?Câu hỏi làm tôi rợn người. Nhưng tôi bình tĩnh được ngay.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 29- Phim hư thì quăng đi, giữ làm gì. Tôi thấy ngay câu nói của mình không được ổn. Tôi vội nói thêm chochắc ăn:- Tôi quăng đại trong góc nhà, chắc hắn không tìm được.- Nếu người bạn của Đông tìm được sao?- Dĩ nhiên không có hình cho hắn rữa.Tự nhiên tôi thấy câu chuyện có vẻ ngớ ngẩn, buồn cười. Tôi lờ mờ đoánbiết Thục cũng hiểu đó chỉ là một cái cớ để có một buổi tối hôm nay ngồi nóichuyện riêng với Thục mà không có dì Hạnh ngồi bên cạnh. Tôi đưa mắt nhìnquanh, một tiếng động nhỏ cũng làm tôi e ngại. Tôi đang thắc mắc về mộtngười đàn ông trong nhà này, thắc mắc về ba của Thục. Ông là một người đànông tóc muối tiêu, gương mặt dữ dằn hay hiền hòa vui vẻ. Nhưng ngồi một lúclâu tôi vẫn không thấy có ai ngang qua phòng khách. Hiền cũng biến đâu mất,nhưng tôi hình dung được cái miệng nhai kẹo của cô bé. Tôi hỏi một câu thật vôduyên:- Thục có thích nhai kẹo không?- Thích.- Không sợ sâu răng à?- Không.- Thục gan nhỉ?Hiền bỗng bưng lên cho tôi một ly nước lọc có những vụn đá nhỏ. Tôinói cám ơn và nhìn Hiền cười. Hiền chạy vụt đi, cái vẻ bướng bỉnh biến mất.Tôi nghĩ đến những viên kẹo ngọt trong chiếc miệng xinh xắn của Hiền.- Hiền nó khôn hơn Thục nhiều.- Thục mà khờ thì thiên hạ ở thế gian này chết hết.- Thật đấy, Thục hiền khô.- Cứ nói như dì Hạnh. Hai người mà hiền tôi không hiểu nổi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 30- Hạnh ở nhà?- ở nhà và đang khóc.Thục ngạc nhiên:- Sao lại khóc?- Đã bảo, tôi không hiểu nổi.- Sống chung trong một căn nhà chắc Đông hay ăn hiếp Hạnh lắm nhỉ?- Trời đất, ai bảo Thục thế?- Thục nghĩ thế. Con trai bao giờ cũng ưng làm tàng một chút.- Một chút thôi thì có sao đâu.- Nhưng con gái thì vẫn hay tủi thân.- Con gái sinh ra là để khóc. Trời còn thừa nước mắt sau những cơn mưacủa trần gian nên cho hết vào mắt con gái.- Đông nói chuyện hay ghê.Tôi đỏ mặt. Lần đầu tiên trong đời mới được một người con gái khen ănnói có duyên. Trong khi dì Hạnh vẫn bảo là tôi vô duyên nhất thế giới. Tôi sungsướng ngó Thục. Bây giờ tôi thấy Thục hiền, xinh xắn như một con cánh cam.- Buổi tối Thục có thường đi chơi đâu không?- ít lắm, buổi tối thường buồn ngủ, do đó Thục thích ở nhà.- Ngủ tới sáng?Thục cong môi:- Làm gì được như thế. Sáng sớm đã phải thức dậy pha cà phê cho ba, rồihọc bài, ủi quần áo, sửa soạn đi học.- Có bao giờ quên không?- Không, ba kêu. Mà này, lạ lắm cơ. ở ngoài cửa sổ phòng Thục có mộtkhóm chuối, mỗi buổi sáng sớm khoảng năm giờ những tàu lá chuối hình nhưhttp://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 31đều đập vào nhau tạo thành một âm thanh vừa đủ đánh thức Thục dậy. NhỏHiền bảo đó là cái đồng hồ. Đông nghĩ có lạ không?- Lạ, nhưng rồi tàu chuối ấy sẽ già đi và sẽ rụng chứ?- Hôm qua Thục đã thấy chúng vàng cả rồi. Tự nhiên thấy buồn.- Nghĩa là Thục đã biết thương đời lá.- Có sao không Đông?- Như vậy đã biết thương thêm một chút đời mình.- Mình đáng ghét lắm, có gì đâu mà thương?Nụ cười của Thục làm cho câu nói thêm tội nghiệp một chút. Tôi uống lynước. Và biết mình sắp sửa phải ra về khi nhìn lên chiếc đồng hồ gắn trên bứctường nhà Thục.Tôi đứng lên nói:- Tôi về nhé!- Đông về nhà ăn cơm à?Tôi cười:- Tôi ăn tới hai cái kem, no rồi. Chắc nhịn đói đến cuối năm được.Thục đỏ mặt đứng lên tiễn tôi ra tới cổng. Tôi muốn đứng lại ở đây nóichuyện với Thục suốt cả đêm vì những chiếc lá đáng yêu như có cùng một hơithở với tôi. Thục cũng không có vẽ gì muốn tôi phải ra về. Thục vẫn cười, vẫnnhư ngại ngùng dưới những chùm lá khuất lấp ánh đèn từ bên trong hắt ra. Tôileo lên chiếc xe đạp, lòng hối tiếc một chút. Tôi quay lại cười, và nói:- Nhà Thục có những cái hoa mới nở trong buổi tối thơm ghê.- Sao Đông biết những cái hoa mới nở?- Lúc nãy khi đến đây tôi không nghe mùi hương thơm lạ lùng như thếnày.- Biết đâu bây giờ khi Đông ra về hoa mới có mùi hương thơm.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 32Tôi cười, ngỡ ngàng. Tôi cũng muốn hiểu như thế lắm Thục ạ. Tôi đưamắt tìm kiếm những cái hoa kia nhưng tôi không thấy được. Chắc chúng còn ẩnmình trong lá. Tôi nhìn quanh căn nhà như tìm cái vẻ quen thuộc để tạm biệt.Thục vẫn yên lặng nhìn tôi. Mắt Thục to, đen nhánh trong bóng tối. Tôi cười:- Cho gởi lời chào Hiền nhé... Nhớ nói mai mốt tôi sẽ mua kẹo nhiềunhiều đến cho Hiền nhai.- Chỉ có mình Hiền thôi sao?- Cho cả Thục, nếu tôi nhớ ra.Tôi thấy Thục bặm môi hờn dỗi. Tôi cười, đạp xe ra đường. Tôi đi hướngbờ sông, nhìn công viên với những hàng cây dương liễu cao vút trong bóngđêm. Tiếng sóng nghe âm u xa vời. Tôi vẫn hay ra ngồi ở bờ sông một mìnhnhìn những người câu cá. Và ngó qua bên kia một cái cồn xanh um cây cối. Tôiquen thuộc với những tấm bảng quảng cáo, những tấm bảng vẽ hình thiếu nữđang cười, những hàng chữ nhiều màu sắc bao giờ cũng trông vui mắt, làm chotôi đỡ buồn. "Mình về mình nhớ ta chăng, ta về ta nhớ hàm răng mình cười".Đó là hai câu thơ quảng cáo kem đánh răng, bên cạnh một cô nữ sinh ôm cặpcười thật tươi với hàm răng đều và bóng. Tôi lẩn thẩn không biết hằng ngày cóbao nhiêu nữ sinh từ phía bên kia sông qua phà nhìn thấy hai câu thơ, thuộclòng, và về nhà mua kem đánh răng. Tôi cũng bất ngờ nhớ những chuyến phàbuổi sớm, đưa những tà áo trắng cả mặt sóng sang bên này. Lũ con trai chúngtôi yên lặng theo sau những tà áo trắng, đó là một cái thú của học trò mới lớn.Những đứa bạn cùng tuổi với tôi tha thiết chọn cho mình một buổi sáng và mộttà áo để đưa đón nhau về trường rồi lặng lẽ với niềm vui. Thời gian với nhữngmùa và thời tiết bắt gặp được trong tỉnh lỵ bình thản, u buồn và tôi thường nằmnghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá những ngày nước lớn. Tôi không rõ mình đã lớnhay chưa. Năm nay tôi thi Tú Tài. Tôi mơ hồ thấy kỳ thi không ít thì nhiều cũnglàm cho tôi khác hơn bây giờ. Nghĩa là tôi có những lo lắng, ưu tư. Sau ngàythi, chắc chắn tôi phải có nhiều thay đổi.- Ê! Đông.Tôi quay lại nhìn sang bên kia đường. ẩn đang đứng cười, đưa tay ngoắt.Tôi quanh xe lại phía ẩn. Nó tiến lại vịn ghi đông xe, nhìn tôi cười hỏi:- Đi đâu đây?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 33- Tới đằng kia.- Chỗ nào mới được chứ bạn?- Nhà một người quen.Hẩn cười khúc khắc:- Biết rồi.- Biết cái gì?- Vào đây uống cà phê nói cho nghe. Rảnh không?Tôi lật ngửa hai bàn tay, biểu lộ một cử chỉ nhàn rỗi:- Rảnh, không biết đi đâu đây.- Tốt, vào đây, tao đang ngồi một mình.Tôi dắt chiếc xe đạp vào dựng trước cửa quán. ẩn ngồi ở chiếc bàn tronggóc khuất, dưới một cái đèn bóng gắn trong chụp tre. ẩn đang châm một điếuthuốc. Tôi bước tới ngồi ghế đối diện:- Uống gì?- Cà phê sữa đá.- Tiến bộ, cứ tưởng là một ly sữa nước sôi.Tôi cười, ẩn gọi cà phê cho tôi. Nó đưa bao thuốc. Tôi kéo lấy một điếu,châm lửa. Tôi hình dung ra gương mặt của dì Hạnh. Chắc dì Hạnh đang nhănmặt.- Nói chuyện nghe đi ẩn?- Chuyện gì?- Lúc nãy mày nói cái gì?ẩn cười, gõ gõ cái máy quẹt xuống bàn:- à, biết cậu tới nhà ai rồi.- Nhà ai?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 34- Nhỏ Phiến.- Không dám, nhỏ Phiến nếu tao không lầm thì có một cây si bén rễ ởtrước cửa.- Ai.- Không phải là tao.ẩn đỏ mặt:- Cậu vừa mới tới nhà nó.- Phỏng đoán, lầm to rồi ẩn ơi. Tao tới nhà khác. Phiến sức mấy mà chịumở cổng tiếp tao trừ khi tao lãnh nhiệm vụ đưa thư giùm mày.- Sao không?- Đừng có đùa mà trong bụng như có mấy con dao đâm. Bạn bè, biết hếtmà.ẩn đành phải cười, hỏi:- Chứ mày tới nhà ai, có thể cho anh em biết tí được không?- Không.- Sao thế?- Chưa cần, từ từ, với lại cũng chưa có gì.- Mày lúc nào cũng có vẻ bí mật.- Mồm miệng tụi mày cũng không vừa.Cà phê mang lên. Tôi ngồi xoay xoay cái phin, chú ý tới những giọt càphê đen quánh rơi xuống bên trong thành ly. Quán cà phê quen thuộc của bọnhọc trò đi thi ở tỉnh lỵ. Nó không sang trọng, nhưng ngon, nhạc kha khá. Nghĩalà có những bản nhạc nghe được. Quán không mang bảng hiệu chi cả.Trong nhà có mấy cô con gái đi học rải rác các trường trong tỉnh. Và mỗianh thích cô nào đặt tên cho quán cà phê bằng tên của cô chủ mà hắn ưa thíchnhất. Tôi quen với Thủy, cô em giửa. Hôm nay lại không phải phiên Thủy bưngcà phê. Tôi đoán chắc Thủy đang học trên lầu.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 35- Ê! Thủy nó mới nhắc mày đó Đông ơi. ẩn nói:- Nhắc gì?- Nó hỏi thăm tao trả lời không kịp. Nó bảo nó biết nhà mày. Hôm nàomời tới nhà chơi chứ?- Tao chưa nghĩ ra điều đó. - Sợ dì Hạnh của mày à?Tôi không trả lời câu hỏi của ẩn. Nó làm tôi buồn cười quá. Nhìn phin càphê đang nhỏ từng giọt xuống ly, tôi nhớ những phin cà phê đã uống với dìHạnh trong những đêm rất khuya thức học bài. Chờ cà phê xuống hết dưới đáyly, tôi lấy phin ra, đặt xuống mặt bàn, dùng muỗng quậy đều rồi bỏ từng cục đávào. ẩn yên lặng thở khói thuốc nhìn tôi. Trong lớp tôi không thân lắm với ẩn,nhưng cũng không có gì để phản đối nhau. ẩn sống với người bà con bên này đểđi học. Nhà ẩn ở một quận lỵ cách xa tỉnh khoảng ba mươi cây số. Cuối tuần,thứ bảy ẩn về nhà, chiều chủ nhật lại trở lên. Nhà ẩn có vườn trái cây, nó rủhôm nào cùng đi về vườn nhà nó ăn trái cây đang mùa. Tôi bỗng nhớ tới điềuđó, và nói:- Tao nhớ ra cái này, ẩn.ẩn nhướng mắt:-Nhớ gì?- Hôm nào về vườn nhà mày ăn trái cây?- Đi.- Hôm nào?- Thứ bảy tới.- Không. Chủ nhật đi. ở cả ngày, chiều về chắc lực lượng hơi Đông.- Khỏi lo, càng đông càng vui. Nhưng có những ai?- Không đông lắm, chỉ có vài người, mình tao với mày thì buồn quá. Phảikhông?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 36- Dĩ nhiên, mày cho tao danh sách đi.Tôi nghĩ đến dì Hạnh và Thục, rất có thể thêm vài người bạn của dì Hạnhnữa. Tôi nói với ẩn, nó cười. Một lúc nó làm tôi bất ngờ.- Mày "mết" nhỏ Thục rồi, phải không?- Tôi bối rối, dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn không trả lời. Tôi đánh trốnglảng:- Như thế được không?- Cái gì mà không được. Chỉ có điều "phe ta" hơi yếu. Có hai mống,trong khi phe "địch" khá đông, mà gồm toàn những cái miệng đáo để cả.- Mày khỏi lo, không ai dám bắt nạt mình đâu.- Sao không kêu thằng Khôi?- Nó đang có chuyện buồn, sợ không đi.- Mày kêu chắc nó đi, tao nghĩ hai đứa mày thân nhau.- Để xem, nhưng đi bằng cái gì?- Không xa lắm, có thể đi bằng xe đạp cho vui.- ý kiến hay lắm, nhưng đi bằng xe gắn máy thì đỡ mỏi chân hơn.ẩn đùa:- Lâu lâu mình tập thể thao một bữa. Biết đâu mai mốt thi rớt, mình làmcua rơ xe đạp.Tôi cười. Ngày thi đối với tôi chỉ đáng lo âu một chút. Trong khi dì Hạnhngày nào cũng thắt thỏm. Dì thức khuya hơn tôi nhiều: Có đêm tôi đi ngủ dìcòn thức và đến khi tôi thức vẫn thấy dì còn ngồi học bài với bóng đèn làmnồng ấm khung cửa sổ lạnh. Tôi nghĩ những chấn song cửa sổ kia chắc bámnhiều hơi sương lắm, và cả hương hoa mới nở trong vườn nhà nữa. Tôi chỉ điloanh quanh bên ngoài phòng, nhìn ánh sáng đèn phòng của dì Hạnh bên dướirồi vào giường ngủ trở lại. Lúc đó tôi thấy nao nao buồn. Đêm mênh mông quá.Mênh mông như một chỗ nằm, mênh mông như ngày tháng. Tôi nói với ẩn:- Chút nữa tao lại thằng Khôi, mày đi không?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 37- Không, chút nữa tao về nhà. Về khuya phải leo cổng chán lắm.Tôi và ẩn im lặng nhấm nháp cà phê. Tỉnh lỵ này buồn tẻ quá. Nếukhông có bọn học trò chắc là đìu hiu hơn nữa. Tôi nhìn những cục đá nhỏ tandần, ly cà phê cũng vơi cạn theo. Tôi ra mắt cho ẩn, nó bảo:- Mày cứ về trước.Tôi gật đầu đứng lên. Vừa lúc Thủy ra đứng trước quầy ngó tôi cười. Tôibối rối với nụ cười đáp lại. Hình như Thủy định nói gì đó, nhưng tôi đã ra tớiđường. Chiếc xe đạp đưa tôi đi lại một vài con đường củ. Đường vắng, bóng tốitràn đầy, lấn át ánh sáng thấp thoáng của vài ngọn đèn ở xa. Hương thơm củamột con đường vắng hay là hương thơm của các thứ hoa trong vườn nhà hai bênđường tôi cũng không rõ. Tôi đạp xe chậm chạp vòng theo bờ hồ, vào một conngõ đầy cây xanh để tới nhà Khôi. Tôi phải xuống xe, dắt qua một cây cầu nhỏ,bắc qua một mương nước, rồi đi dưới những chòm cây mận, cây sa bô chê thậtthấp.Khôi đứng ngoài thềm với ly nước. Trong khi Xuyên ôm con mèo nhỏtựa cửa nhìn ra. Khôi lên tiếng khi thấy tôi:- Đông hả, đi đâu mà tối thế?Tôi dựng xe đạp ngoài gốc cây bước lên thềm đứng bên cạnh Khôi.Xuyên gật đầu chào tôi với nụ cười. Tôi cười hỏi:- Chưa ngủ sao cô bé?Xuyên hờn dỗi, kéo dài giọng nói:- Anh Đông tưởng em ngủ như gà sao?- Ai biết, hình như cô bé cũng tuổi con gà gì đó.- Không chơi với anh nữa.Và Xuyên ôm con mèo chạy luôn vào trong. Tôi cười quay lại với Khôi:- Hôm nay đã hết buồn chưa, bạn?Khôi cười nhẹ. Tôi hiểu Khôi không muốn nói gì thêm về chuyện đó. Tôinói:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 38- Có cái này, mày đi chơi không?- Đi đâu?- Chủ nhật lên thăm vườn trái cây nhà thằng ẩn. Khôi nói ngay:- Tao đang cần đi.- Vậy có thêm mày nữa, nhưng đi chơi phải vui. Đừng mang cái mặt đưađám chiếc lá vàng ấy nữa.- Tao hết buồn rồi. Hơi đâu mà buồn. Sinh ra là phải chấp nhận nhữngđiều xảy tới cho mình. - Đồng ý lắm.Khôi thở hắt ra:- Vào nhà chơi, mày:- Thích đứng ngoài này. Tao mới vừa gặp ẩn xong, nó ngồi ngoài quán càphê.- Sao không kêu tao?- Tưởng mày đóng cửa gạo bài. Và ấp ủ nỗi buồn của mày như con gà ấptrứng.- Có thể như thế, nhưng tao cũng khoái ngồi quán tán chuyện không đầukhông đuôi cho đỡ sầu.Tôi rủ Khôi đi bộ trong vườn. Tay tôi nắm rồi buông những nhánh câymềm trong đêm. Một lúc tôi nói:- Về thôi.- Sao mới một chốc rồi về, tưởng mày ở chơi khuya chứ.- Thôi về đi, bữa khác. Nhớ chủ nhật, sẽ gặp lại sau.Khôi còn đang ngỡ ngàng, tôi đã dắt xe ra cổng. Tôi đấm Khôi một cái,nheo mắt nói:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 39- Đừng có buồn nữa, bạn hiền.- Buồn gì đâu?- Nhìn vào mắt mày tao thấy nhiều sao trời quá. Chối gì được.Khôi cười. Tôi cũng cười. Tôi đạp xe rè rè qua khỏi con ngõ nhà Khôi.Tôi không biết Xuyên làm gì bên trong với con mèo nhỏ. Tôi quên gởi lời chàocô bé, chắc mai mốt tới lại giận. Tôi thân với Khôi và thân luôn với em gái củaKhôi. Cô bé có một chiếc răng khểnh, cười hay nheo mắt, học cùng trường vớidì Hạnh. Khôi vẫn thường khoe Xuyên lo cho nó được nhiều việc, như đi muabao thuốc lá ngoài đầu phố, ủi giùm quần áo, dọn dẹp bàn học, đưa thư choNhàn. Tôi muốn bật cười. Nhàn, đứa con gái đã làm Khôi điêu đứng từ năm đệtam. Tưởng đâu Khôi không đủ điểm để lên lớp, không ngờ nó ráng bò đượcđến năm nay thì hết hơi. Nhàn đã về quê, bỏ về quê năm nay để theo chồng.Trong khi Khôi đang hứa hẹn đạp nhằm vỏ chuối. Đứa con gái chưa kịp thi tútài đã theo chồng có quá sớm không? Nhàn hãy còn bé lắm trước mắt tôi, vàchắc chắn trước mắt của Khôi. Nhưng Nhàn đã lớn vụt hồi nào không ai hay.Nhàn theo chồng, cả trường ngẩn ngơ chứ không phải với vài đứa bạn bè vàKhôi đâu. Tôi không hiểu gì về câu chuyện đó cả. Nhưng tôi biết Khôi đaubuồn. Ai mà chẳng đau buồn, nếu một ngày nào đó tôi cũng phải đưa tiễn âmthầm một người con gái bỏ trường mà đi, không vì ai hết, chỉ vì một người xa lạphất phơ nào đó tới từ ngoài cổng trường, tới từ ngoài cửa lớp. Tôi muốnkhuyên Khôi hãy quên nhanh, để lo kỳ thi. Nhưng tôi chả biết khuyên Khôi thếnào. Lắm lúc với ý nghĩ, tôi có cảm tưởng mình là một ông già. Đêm nay tôi vềvới cái bóng của Thục lờ đờ phía trước mặt. Chắc chắn dì Hạnh sẽ điều tra tôikỹ, nhưng tôi sẽ không nói gì cả. Tôi muốn im lặng để nghĩ rằng Thục đã thânthiết với tôi. Hai bên đường cây lá như im ngủ. Nhà phố đóng cửa. Tôi đạp xe mộtmình. Những con đường tối, khuất ánh đèn. Tôi nhớ tới trường học, những giờhọc trò đi học về, trên những con đường này, mù lá me tưới vàng từng góc phố.Nhuộm lên những tà áo trắng của đám học trò con gái. Tỉnh lỵ rồi một ngày nàođó sẽ tiễn đưa hết thảy những tà áo đó về những nơi xa lạ, để lại những gươngmặt đầm đìa như Khôi. Tôi mỉm cười. Đêm nay tôi trở về nhà, gọi cửa, dì Hạnhra mở cổng sẽ thấy tôi là một người đàn ông, một gã thanh niên chứ không cònhttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 40là một cậu bé. Tôi đã biết những gì sâu kín nhất trong đôi mắt Thục. Tôi thấycuống quýt khi nhìn vào đôi mắt đó. http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 41Chương 3Buổi đi chơi cuối cùng rồi cũng có những người còn lại trong danh sáchcủa ẩn sau khi Đông đã tẩy xóa thêm bớt. Khôi, ẩn, Đông, Thục, Hạnh, Kim,Thủy, Uyển. Phương tiện di chuyển bằng xe đạp như đã dự đinh. Nhưng thậtkhông ai ngờ phía con trai chỉ có ba mống, phía con gái những năm người. ẩncười bảo Đông:- Như thế thì mình yếu cơ hơn rồi mày à. Âm thịnh dương suy, một điềuđáng lo ngại. Tôi cười ngó một vệt máy bay qua đầu nói:- Chưa hẳn.- Tao lo quá, phải kêu thêm mấy đứa nữa may ra mới đủ lực lượng.- Như thế này vui vẻ rồi.Khôi đứng dựa chiếc xe đạp của mình:- Như thế này vừa rồi, đông quá tao không thích.Tôi cười:- Tụi nó hiền, trong đó có dì Hạnh tao hiền nhất. Tao xử như thế này nhé,Khôi chở dì Hạnh, ẩn chở "cà phê" Thủy, tao chở Thục, Kim chở Uyển, đượckhông?ẩn nhăn mặt:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 42- Tại sao tao lại chở "cà phê" Thủy, mày chứ?- Tao hết thích uống cà phê Thủy rồi. Mày ra đó hoài, nhường lại chomày.- Bắt nạt anh em hả?Tôi cười:- Thủy cũng có vẻ thích mày. Thôi, làm công việc của một người sắp sửavì một người đi. Than thở hoài, mai mốt gặp nhau lại cười bẽn lẽn.Quay qua Khôi, tôi hỏi:- Còn mày, phản đối không?- Tao đang chán đời, sao cũng được..- Dì Hạnh tao hiền lắm, trông buồn buồn. Hai nỗi buồn gặp nhau thànhmột nỗi vui lớn chăng?Khôi cười đấm tôi một phát. Tôi nhìn những chiếc xe đạp được đánhbóng sạch sẽ từ hôm qua mà tức cười. Bình thường chẳng đứa nào chăm sóc tới.Bây giờ chiếc nào chiếc ấy trông như mới, bóng loáng, mấy con ốc sút đượcvặn chặt, cái gì cũng được thay ngay. Đoạn đường ba mươi cây số nếu chỉ có bađứa đi chạy vèo là tới, nhưng hôm nay chở thêm mấy vị con gái ở phía sau, bắtbuộc phải chạy chậm. Đông đề nghị khởi hành sớm, lúc tám giờ. Và bây giờmọi người lần lượt tới chỗ hẹn, một quán phở gần chân cầu dẫn vào thành phố.Thục, dì Hạnh, Thủy đi bộ từ hướng bờ hồ tới. Kim chở Uyển trên chiếcxe đạp sơn hai màu qua cầu vồng xuống. Tôi nhìn đồng hồ cười:- Cũng khá đúng hẹn đấy.Kim còn ngồi trên xe đạp kêu:- Kiến bò trong bụng tôi Đông ơi.- Kiến lớn hay kiến nhỏ?- Kiến lớn.- Uyển có bị không?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 43Uyển cười:- Uyển bị cua kẹp bao tử chứ kiến bò thì nói chi.ẩn chạy ra, cười tươi nói:- Thôi, dựng xe đằng gốc cây kia vào trong này giải quyết nạn đói mộtchút. Tụi này cũng kiến bò trong bao tử nãy giờ.Kim cười, trêu lại:- Kiến lớn hay kiến nhỏ?- Một tổ kiến lửa.Cả bọn cười ầm. Kéo nhau vào quán phở. Quán này mang tên "Phở Tím"còn một tên thơ mộng và thông dụng hơn nữa là "Phở dưới chân cầu". Thu hútphần lớn cũng là học trò trong tỉnh. ở đây "chuyên trị" một món tái sụn, bọn tôiđùa là tái sún. Quán phở này có lẽ là ngon nhất trong tỉnh hay ngon nhất đối với bọn học trò cũng không biết. Người ta tới đây trong những buổi sáng, nhữngbuổi tối, ăn phở và nhìn nhau, những đôi mắt là những cọng rau thơm, nhữngcọng ngò gai, những múi chanh đầy nước. Quán phở Tím hay là quán phở thân tình nhất của học trò. Người ta có thể vì một hôm ngẫu nhiên tới ăn phở rồiquen nhau, yêu nhau, những bộ đồng phục màu này rồi sẽ nhớ thương những bộđồng phục màu kia. Những cổng nhà xa lạ trở thành thân quen, nở rộ rã mộtmùa hoa nhớ đời, thương đời và... chán đời.Tám người kéo nhau vào chiếm gọn hai chiếc bàn. May quá, chủ nhậthọc trò nghỉ học nên không gặp người quen nhiều. Tuy vậy mấy vị con gáicũng gặp lại lai rai những người quen. Họ hỏi thăm nhau, cười đùa, quên cả gọithức ăn khiến ẩn sốt ruột phải nhắc:- Ăn gì cho biết đi quý vị?Kim cười:- Như thường lệ.- Nghĩa là gì?Tôi phất vào vai ẩn:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 44- Tái sún mày ơi, tái những chiếc răng sún ấy.Kim đỏ mặt kêu:- Ơ, người ta không có chiếc răng sún nào hết đấy nhé.- Tôi có, ai mượn cho đấy.Và tôi quơ một bàn tay của mình quanh miệng, điệu bộ như lấy mấychiếc răng ra bỏ trên bàn khiến Uyển la:- Đông làm gì thấy mà ghê.Thục ngưng nói chuyện với bạn, quay qua hỏi:- Cái gì mà vui vẻ vậy, hả?- Thục xòe tay ra thì biết.Thục cười ngó tôi, xòe bàn tay của mình ra. Tôi đặt bàn tay của mình vàođó. Thục hốt hoảng rụt tay về kêu:- Cái gì thế?- Cho Thục mấy cái răng sún.- Lãng òm, Đông dị ghê.Mặt Thục đỏ lên, cả bọn cười khúc khích. ẩn nhắc lại:- Quý vị ăn gì cứ việc tự do gọi.- Mỗi người ăn mấy tô, phải nói rõ ạ. - Bao nhiêu cũng được, nhưng liệu Kim ăn được mấy tô?- ít nhất là ba tô.- Rồi, gọi cho Kim một lúc ba tô nhé.Kim cuống lên:- ấy người ta nói đùa, gọi thế chắc Kim chết trước khi ăn.Tôi nói:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 45- Bây giờ nói tổng quát, tám người ăn cùng một thứ cho tiện sổ sách.Nhưng nhanh để mình còn lên đường nữa chứ.- Đồng ý.- Đông gọi cả đi.Thục bỗng nói:- Riêng Thục thì khác nhé. Thục không ăn sụn được, ăn tái thôi.Tôi quay vào trong gọi lớn bảy tô tái sụn và một tô tái. Khi quay lại mọingười đã dành nhau từng chiếc muỗng, từng miếng chanh, tôi cười:- Tôi không có gì hết sao?- Có người lo, yên chí lớn.Nụ cười hóm hỉnh của Kim làm tôi chột dạ. Một chiếc muỗng và đôi đũađược lau sạch trao từ tay Kim qua cho tôi. Kim hỏi:- Đố biết ai lo cho Đông những thứ này?- Ai lo cũng được hết, bổn phận đối với nhau, chứ bộ.- Nói thế cũng nghe được. Một người thôi, một người có bổn phận vớimột người.- Ai?- Phải đoán biết, khờ quá Đông ạ.Tôi dụm đầu trước mặt Kim hỏi nhỏ:- Ai thế Kim, nói nhỏ nhỏ nghe thôi.- Không có nói gì hết trơn.Tôi tức quá muốn cốc lên đầu nhỏ Kim này một cái. Dì Hạnh ngó tôicười. Nãy giờ dì Hạnh không nói gì, Khôi cũng không nói gì. Họ ngồi trongđám đông mà như ở đâu. Khôi im lặng hoàn toàn, còn dì Hạnh chỉ góp chuyệnbằng nụ cười của mình. Tôi bỗng bàng hoàng nhận ra sáng hôm nay tất cả cáccô gái đều đẹp. Mỗi người đẹp một cách, một nét riêng và một màu áo để làmchìm mất màu trời.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 46Tự nhiên rồi tôi với Thục cũng nhìn nhau. Trong đáy mắt của Thục tôibiết rõ cả những điều Kim nói. Bữa ăn sáng kết thúc với những cây tăm xỉa răngvà những cốc nước. Tôi dồn hết ống tăm xỉa răng vào túi ẩn bảo:- Cất đi, trưa có chỗ dùng, quí lắm đấy. ẩn cười, Kim thêm:- Cho nhỏ này gửi chiếc muỗng.Chiếc túi của ẩn lại có thêm một chiếc muỗng cà phê xinh xắn. Tôi gọitính tiền trong khi tất cả mọi người kéo hết ra cửa đứng chờ. Như tôi sắp đặt,mỗi người chở một người ngồi phía sau. Tôi nhìn đồng hồ lúc qua cầu: tám giờmười bảy phút. Tôi quay lại nói cho Thục biết, Thục cười:- Sao không tám giờ mười lăm mà lại tám giờ mười bảy phủt?- Thời gian luôn luôn có con số lẻ.- Tình thương có con số lẻ không?- Chắc có, nhưng với tôi, không có con số nào gọi là con số lẻ. Tôi thíchtràn đầy, tròn trịa và chẵn chòi, không dư cũng không thiếu.- Như vậy trái tim của Đông chắc đầy tràn. - Đầy tràn những gì?- Những hình bóng.Thục cười phía sau. Bốn chiếc xe đạp giăng hàng ngang gần hết conđường. Mấy chiếc xe đò ra khỏi bến nôn nóng bóp kèn inh ỏi. Cả bọn khôngthèm tránh, đua nhau cười khi chiếc xe leo lề trái vượt qua. Khôi chở dì Hạnh điphía trong cùng. Hai người không nói gì, dì Hạnh nhìn cây lá hai bên đường.Kim với Uyển cười luôn miêng. ẩn và Thủy còn e ngại. Con đường còn xa lắm,rồi sẽ quen nhau, nói chuyện với nhau đến không còn lời.Thục bỗng ấn ngón tay vào lưng tôi:- Nói nghe, sao lại có buổi đi chơi này?ẩn rủ.- Biết không, Thục sợ nhất những cuộc vui.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 47- Sao thế?- Vui rồi buồn, không mấy hồi rồi chán.- Sao không nói hợp rồi tan luôn cho đủ nghĩa.- Trêu người ta, phải không?- Kẻ thấm nhuần triết lý nhà Phật mà. ở hiền thì gặp lành. Ai ác độc kỳthi này trợt vỏ chuối đấy.- Trù người ta trợt vỏ chuối hả, Thục đã thi đậu vì đã coi bói rồi.- Các cô chỉ làm giàu cho các ông thầy bói, các ông đạo không biết xuấtthân từ núi nào?- Con gái ngoài công dung ngôn hạnh, còn có một môn nữa là coi bói.- Sao Đông bôi bác mấy ông thầy bói thế?Thục biện minh hăng hái và tôi biết không nên xen vào chuyện "coi bói"của con gái. Tôi không dại gì làm Thục giận và nhảy khỏi xe để tôi phải đi cuky một mình.Tôi cười:- Con trai ít khi tin thầy bói.- Con trai mà mê coi bói thì còn gì là con trai. - Tôi lại không tin ai ngoài tin tôi.- Như thế là Đông yêu mình hơn yêu người khác.- Cũng có thể như thế.- Lớn lên Đông sẽ bạc tình.Tôi lắc đầu cười:- Không bao giờ. Tôi rất thích được chung tình cho tới chết.- Chung tình với một người hay từng người?- Một người hay từng người, cái tình nó cũng vẫn thế mà thôi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 48- Khéo lắm.- Tôi còn vụng về lắm. Chắc hôm tới nhà, chị em Thục tha hồ mà cười,phải không?- Không ai dám cười Đông đâu. Tôi về ngủ không yên, nhảy mũi cả triệu cái. Thế nào hai chị em cũngđem tôi ra luận bàn, phân tích, bình giảng.- Ai làm như thế bao giờ.- Tôi nghi quá.Thục cười nhỏ:- Đông đa nghi như thế sao?- Đã bảo không tin ai hết, chỉ tin một mình mình thôi.Kim chở Uyển sắp tới. Uyển dúi vào tay Thục mấy cái hoa mắc cỡ háiven đường. Uyển hỏi:- Mắc cỡ chưa?Thục đáp:- Rồi. - Vậy mi chết, bắt đầu chết.- Nghĩa là gì?Uyển cười lớn:- Mọi ngày mi thông minh, làm toán nhanh như chớp, sao hôm nay ngờnghệch thế?Kim nhìn trời bảo:- Tại hôm nay nó bị mây ám. Thấy không, mây nhiều quá.- Hai đứa nói cái gì vậy?Uyển và Kim cùng cười:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 49- Thôi mai mốt rồi hiểu?Kim bỗng vọt xe nhanh về phía trước. Tôi lái xe lại gần Khôi. Dì Hạnhnói chuyện với Thục và bỗng dì Hạnh cười khi bắt gặp một chiếc xe bò chở đầyrơm, đứa trẻ con ngồi lọt trên đó như một con chim nhỏ ló đầu ra khỏi tổ.- Liệu mưa không Đông?Dì Hạnh hỏi tôi. Nhưng Khôi đã đáp:- Không mưa đâu.Tôi cười:- Mưa càng thích chứ sao đâu.- Mưa mất vui, mình sẽ bị ướt hết và lạnh run.- Không ai mang áo mưa cả sao?- Hình như không ai cả.- Vậy là thiếu sót lớn.Khôi nói nhanh:- Nhưng trời không có mưa, tin đi.ẩn đi khoảng giữa, Thủy nói gì đó và hai người cùng cười. Thục némnhững cái hoa mắc cỡ xuống đường. Có những cánh đồng đã xong vụ gặt. Cũngcó những cánh đồng lúa còn xanh. ở đây người ta trồng lúa hai mùa. Có rangoại ô mới biết xung quanh ta còn một khoảng trời rộng, còn một bầu khôngkhí bao la muôn trùng. Buổi sáng nắng thả dài trên lá cây, trên cỏ ướt. Sươnglóng lánh đậu trên những cọng lúa xanh chưa tan hết. Hương đồng nội thơmngát. Hương trời đất phả lên từng sợi tóc dạt theo chiều gió cuốn. Tôi nói vớiThục:- Thục có nghe thấy mùi hương.- Vâng, Thục đang nghe đây.- Ngoại ô đẹp hơn thành phố nhiều. Nhưng quê của tôi còn đẹp hơn nữa.Trời đất còn thơm hơn thế này nữa.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 50- Bao giờ Đông về đó?- Mùa hè, mùa hè của những năm đó đã qua rồi. Bây giờ không còn vềđược nữa.- Tại sao?- Có phải tại bây giờ mình đã lớn? - Tôi cười.Giọng Thục như sắp khóc:- Không phải đâu, Đông đừng nghĩ như thế.Tự nhiên tôi thấy ngậm ngùi. Đã mấy mùa hè trôi qua tôi không cònđược trở về quê nhà nữa. Nhiều lúc tôi nhớ như điên, hàng phượng thả bông đỏối trên đường. Một con sáo nhỏ ngơ ngác bay qua cánh đồng lúa chín với mộttràng kêu êm đềm. Rồi bóng dừa xanh, bóng cây cau oằn trong nắng chiều vàng, những đám bụi mù mịt khuất mấy bờ tre gai. Tiếng gà nghe thật xa xôitrong xóm vắng. Tôi muốn nghỉ học bay về đó, sống lại những buổi chiều trongvườn, những buổi sáng lang thang, những buổi trưa đầy tiếng ve sầu và hoaphượng đỏ. Tôi thấy tuổi nhỏ tôi bay bằng cánh lớn, bay bỗng, đẹp ngàn trùng.Và tuổi nhỏ cũng mất đi là những ngày không thể kéo lại. Bây giờ tôi đang lớn,đang sống đời sống của một gã thanh niên, rồi tôi cũng từ giã bàn tay rẽ nhữngsợi tóc bay trước cổng trường. Tôi cũng cởi áo học trò một ngày nào đó. Tôibước xuống đời. Tôi buồn quá.- Thục vừa trông thấy một con bướm vàng thật đẹp, nhỏ bé quá, nó bayngang qua nhưng Thục không bắt được..- Loài bướm cái đấy. Quê nhà tôi thiếu gì bướm này.- ở đây là quê ai, Đông?Câu hỏi của Thục làm tôi tức cười. Tôi bảo:- Chắc là quê của ẩn.- Không, của những người đi ăn trái cây đầu mùa.Câu nói củ Thục làm tôi rộn ràng. Tôi nghe tiếng hát từ trong những cơngió lồng lộng. Tiếng còi xe bóp thật vui lúc vượt qua. Không còn những chuyếnxe đò nào đưa tôi trở lại quê nhà cả.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 51- Đông chạy sát vào lề đi . Thục sợ quá.- Sợ gì?- Những chiếc xe đò kia, họ chạy như bay.Tôi tấp xe sát vào lề. Bây giờ những chiếc xe đạp nối nhau thành mộthàng dài chạy dọc theo đường. Khôi chở dì Hạnh chạy phía trước. Thục thúcvào lưng tôi hỏi:- Tại sao Đông là "cháu" của Hạnh?- Tại họ hàng lớn từ hồi nào, ai biết được.- Đông có thương "dì" Hạnh không?- Thương.- Hai người sống trong một căn nhà như vậy có thường gây gỗ nhaukhông?Tôi cười:- Dì Hạnh chỉ thấy toàn nước mắt.- Còn Đông làm tàng lắm hả?- Sao Thục nói thế?- Hạnh nói.Tự nhiên tôi thấy tội nghiệp dì Hạnh. Những lần xích mích với nhaunhững chuyện nhỏ nhặt tôi thường đi chơi suốt ngày và tôi biết dì Hạnh ở nhàvới những giọt nước mắt. Căn nhà đó êm đềm quá. Nếu một ngày nào đó tôihay dì Hạnh phải bỏ nó mà đi hay người này đi bỏ người kia ở lại, chắc là buồnlắm. Tôi đạp xe nhanh hơn một chút để đuổi theo Khôi. Khi sát tới phía sau dìHạnh, tôi hỏi lớn:- Vui không?Dì cười, gật đầu. Tôi cũng cười:- Vui mà sao thấy mắt dì buồn quá vậy?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 52Thục cười khúc khích:- Tại có khói bốc lên, khói lam cuộc tình đấy. Tôi thấy dì Hạnh ngượng, đỏ mặt. Dì trả đũa. - Thấy mắt ai hay là thấy mắt mình đấy Thục.- Mắt người ta không có khói, bồ ơi.- Không có khói, nhưng có màu. - Màu gì?- Màu của tình yêu vừa chớm.oOoTôi hỏi lớn:- Có ai khát nước?- Nước đâu mà uống bây giờ?Tôi đưa mắt hỏi ẩn, nó chỉ tay về phía trước.- Chịu khó chạy một khoảng nữa, trên đó có quán nước.- Phải tốn bao nhiêu calori nữa mới được uống nước?- Phải hy sinh thêm mấy lít mồ hôi, bà con ơi.- Đi chơi thì đừng có than.Tôi ngồi xuống bên cạnh Thục. Những cọng cỏ trổ bông trắng lơ thơ giữađám cây dại xanh mượt. Tôi nghe một mùi thơm dịu dàng của đất. Thục ngắtmột bông cỏ hỏi:- Đông biết tên không?Tôi lắc đầu, ngó giọt mồ hôi đang rịn ra trong chân tóc Thục. Những sợitóc mai non nớt ấy có vẻ tội tình khi ướt những giọt mồ hôi. Tôi muốn dùngkhăn chậm cho Thục, nhưng tôi biết, tôi chưa có đủ can đảm để làm việc đó.Tôi hỏi nhỏ:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 53- Thục mệt không?Thục lắc nhẹ đầu, mỉm cười. Kim và Uyển bây giờ mới tới. Kim dừng xethở dốc. Uyển nhảy xuống xe ngồi bệt xuống đất ôm lấy ngực thở phì phì. Kimcự:- Mấy ông mấy bà chạy đi đâu mà lắm thế. Nhắm mắt nhắm mũi màchạy chả chịu chờ người ta.- Kim khoẻ lắm mà.- Người ta là con gái.ẩn lè lưỡi trêu Kim. Uyển dáo dác hỏi:- Nước, khát nước quá trời.- Nhịn một chút nữa, lên kia tha hồ uống.- Còn xa không?- Không xa lắm đâu.Uyển thất vọng ôm lấy vai Thục. Kim lững thững xuống xe, dắt vào đứngtrong bóng mát. ẩn nói:- Nghỉ năm phút rồi lên đường.- Mệt quá. Nghỉ tới chiều cũng được.- Chiều chỉ có nước quay về.- Lên đó ăn trả thù, có bao nhiêu trái cây trong vườn ẩn vậy?- Nhiều lắm.- Tụi này sẽ ăn hết. Ăn no hái bỏ vô bao đem về bạn.Kim lại pha trò. Tôi nhìn mặt Kim đỏ rần vì nắng, cái vẻ mặt mệt mỏingơ ngác đến tức cười. Uyển đưa cho Thục chiếc khăn chậm mấy giọt mồ hôi.Dì Hạnh và Khôi nói gì đó tôi không nghe rõ. Tôi đứng lên nhình những bóngcây cao lừng lững trong bầu trời. Thủy đi tới hỏi:- Còn xa không Đông?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 54- Gần tới rồi.Thủy im lặng. Tôi cười:- ẩn nó mến Thủy lắm đấy.- Đông ác quá.- Tôi lại nghĩ tôi hiền nhất thế giới.- Đông ác theo nghĩa khác cơ.- Nghĩa nào mới được chứ, Thủy?- Trong tình cảm.Nói xong Thủy quay về với ẩn. Tôi nhìn cái bóng của Thủy ngã xuốngmặt cỏ. Cái bóng nhỏ nhoi, màu xám. Thủy đứng u buồn như một con chimđứng nhìn trời mưa bụi. Tôi biết làm sao hơn. Những cơn gió thở dài phía saulưng tôi, làm rì rào hàng cây bên đường. Tôi đi loanh quanh một lúc.Dì Hạnh bỗng hỏi:- Đông mệt à?- Không, chỉ có nắng làm chói mắt thôi.- Đông quên mang theo kính.- Quên.- Cho Đông cái này.Dì hạnh thảy cho tôi những trái muối chín đỏ dì mới hái được. Những tráimuối trông ngon lành nhưng ăn chát đắng. Tôi nói:- Nếu có ít muối chấm ăn thì ngon hơn.- Tưởng Đông khỏi cần muối.- Người ta vẫn thích ngọt, chứ bộ.Khôi hái ở đâu được mấy trái nhãn lồng tới cho dì Hạnh. Những trái nhãnlồng đỏ trông ngon lành. Tôi hỏi:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 55- Dì Hạnh nhớ câu hát ru em không?- Nhiều lắm, nhớ làm sao nổi.- Câu hát có nói tới trái nhãn lồng.- Đông nhắc lại xem?Tôi cười, đọc:- Chim khuyên ăn trái nhãn lồng, lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi.- Như vậy dì không ăn nhãn lồng nữa.Dì Hạnh bối rối ném những trái nhãn lồng về phía tôi. Tôi bắt hết, bóc vỏăn ngon lành. Bây giờ dì Hạnh mới biết tôi lừa dì để dành ăn những trái nhãnlồng đó. Dì tiếc:- Đông chuyên lừa người ta.- Tại dì sợ ăn nhãn lồng chứ bộ.Dì đỏ mặt, quay đi. ẩn la lớn:- Thôi lên đường bà con ơi.- Đạp xe không nổi nữa.Mặt Kim thểu xuống. Nhưng khi mọi người leo lên xe Kim cũng lêntheo. ẩn dỗ dành:- Ráng lên trên kia có quán nước. Cho Kim uống hai trái dừa.Kim cười. Tôi với Thục đi sau cùng. Tôi muốn ở riêng với Thục trên một khoảng đường. Và buổi sáng con đường như còn hương thơm bay mãi tronggió.http://www.ebooks.vdcmedia.com

kienu
Xem hồ sơ
Gởi nhắn tin tới kienu
Tìm bài gởi bởi kienu
#2
02-11-2009, 03:08 PM
kienu
vbmenu_register("postmenu_124336", true);

Junior Member

Tham gia ngày: Feb 2009
Bài gởi: 4

Nguyễn Nhật Anh 56Chương 4Tôi và dì Hạnh ngồi uống cà phê trong vườn. Đêm nay trăng lên sớm,cùng lúc với gió từ mạn sông thổi về mát rượi. Những giọt cà phê đen sậm từ từnhỏ xuống đáy ly. Mùi hương cà phê thơm ngát quanh mũi. Dì Hạnh cầm chiếcmuỗng nhỏ xoay xoay trong lòng bàn tay. Tôi hút thuốc, nhìn ánh trăng tỏakhắp khu vườn nhỏ. Những cái hoa lấp lánh, những chiếc lá rũ buồn. Đêm chưakhuya nhưng đêm yên tịnh. Ngôi nhà cách xa mặt đường, nằm khuất trong bốnphía rào cây xanh như một nơi chốn riêng biệt. Không ai ngoài đó hay tôi và dìHạnh ở trong này. Và đêm như có hương thơm ngọt ngào. Dì Hạnh bỗng thởdài nói:- Mười bốn rồi Đông nhỉ. Còn bao lâu nữa mình đi thi?- Đông còn một tuần, dì còn hai tuần.- Biết đậu hay rớt?- Chắc là phải đậu. Đi thi không ai muốn rớt cả.- Dì sợ quá.- Đông chả sợ.- Rớt thì sao, Đông nhỉ?Tôi cười, ngó mông lung trong khu vườn:
http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 57- Rớt thi lại, thua keo này ta bày keo khác.- Nói thế mà cũng nói.- ừ nhỉ, Đông thấy chả lo lắng mấy. Thi khác với không thi một chút thôi.- Đông nói như giỡn chơi. Người ta lo gần chết, thi rớt chắc khóc sưng cảmắt.- Dì học nhiều quá coi chừng thi rớt. Học ít thôi.- Lúc sau này Đông hay đi chơi quá. Một tuần nữa, nhanh lắm.- Đông chỉ học bài trước một tuần rồi đi thi. Đông học cả năm nay rồi.Dư sức.Dì Hạnh hầu như đêm nào cũng thức rất khuya, ngủ một chút rồi dậy rấtsớm. Gần ngày thi trông dì gầy hẳn đi. Đôi mắt tối lại, sâu, và vì thế nên ngó dìthấy một nỗi buồn khôn nguôi. Dì không rời bàn học, không rời cửa sổ, khôngrời quyển sách. Những ly cà phê làm da mặt dì nổi mụn. Tôi không có gì đểkhuyên dì, ngược lại dì hay khuyên tôi. Ngày thi gần kề tôi vẫn tỉnh bơ. Chánhọc tôi quăng sách đi loanh quanh ra phố. Gặp bạn bè đi chơi tới khuya mới về.Dì Hạnh mở cổng cho tôi với một cặp mắt lo âu. Tôi thấy mắt dì như hai chiếclá trong đêm tối.- Cà phê xuống hết rồi, Đông. - Dì Hạnh nói.Tôi lấy phin ra, dùng muỗng quậy đều. Tôi uống cà phê sữa, trong khi dìHạnh uống cà phê đen. Dì bảo cần thức khuya để học bài. Tôi múc muỗngđường bỏ vào ly dì, quậy đều. Tôi nói:- Dì cần ngọt hơn nửa?Dì nếm thử, lắc đầu:- Được rồi, ngọt quá, không ngon.- Đông mà uống ly cà phê của dì chắc thức tới sáng mai luôn.Dì cười:- Thế mà dì vẫn cứ buồn ngủ. Khuya phải uống thêm một ly nữa mớithức nổi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 58- Dì có soi gương không?- Để làm gì, Đông?- Con gái học thi xấu đi nhiều.- à, da mặt dì nổi nhiều mụn. Kệ nó, thi xong đã.- Thấy dì học phát sợ. Đông làm Bộ trưởng giáo dục, Đông cho dì đậu tốiưu.- Học dở phải lo chứ, dì học dở hơn Thục.- Trong khi Thục bảo Thục học dở hơn dì. Con gái khiêm nhượng quá, vàcũng kiêu hãnh không ai bằng.- Dì học dở thật mà.- Dì sẽ đậu.- Thật không Đông.- Vì không ai nỡ để dì rớt cả. Dì rớt, tỉnh lỵ sẽ ngập tràn nước mắt.Dì Hạnh cười:- Chưa chắc, bây giờ ngồi tưởng tượng thi rớt sẽ buồn chết được. Sẽ khóctỉ tê, nhưng chừng đó chưa chắc đã khóc được. Người ta lạ lắm Đông ạ.Tôi xoay chuyện:- Lúc chiều dì nhận được điện tín phải không?Dì im lặng. Tôi lo ngại:- Điện tín có gì buồn?- Không.- Đông nghĩ là một tin buồn.Dì cười:- Ba dì bảo lên Sài gòn gấp trong ít ngày rồi về. Có chuyện cần.Tôi pha trò:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 59- Biết ngay, dì lên Sài gòn cho người ta xem mắt đấy. Mau mau choĐông uống rượu mừng đi.Dì Hạnh ngượng, la tôi:- Đông toàn nói mò, dì chưa biết chuyện cần là chuyện gì, nhưng khôngphải chuyện đó đâu.- Con gái, lấy chồng bất ngờ lắm.- Dì còn đi học. Với lại chả ai ngó mặt dì. Con nhỏ ma lem này làm cảtỉnh lỵ buồn lây đấy.- Dì đi không?- Chắc sẽ phải đi. Nhưng dì lại không muốn đi chút nào.- Bao giờ thì đi?- Ngày mai, sáng sớm.Tôi ngạc nhiên:- Sao dì không cho biết trước?- Định khi đi sẽ nói với Đông, đã bảo dì không muốn đi cơ mà.- Nên đi dì à, đi ít ngày về sẽ thấy thoải mái hơn.- Bỏ mấy ngày học bài, dì lo lắm. Hay là dì không đi?- Đã có điện tín chắc là chuyện cần, dì nên đi sáng ngày mai. Đông đưadì ra bến xe.Dì Hạnh im lặng nhấp từng ngụm cà phê nhỏ. Tôi cúi nhặt một hòn sỏiném về phía bãi cỏ để nghe tiếng động của hòn sỏi rơi.Trăng sáng quá, mơ hồ huyền hoặc quá. Tôi hát nhỏ một bài hát mà dìHạnh rất thích. Dì Hạnh chú ý nghe bằng cả tâm hồn. Một con dơi xám bayngang và khuất trong bóng lá râm. Phía sau nhà là đường rầy xe lửa, sao khôngcó chuyến xe lửa nào về trong đêm khuya?Tôi bỗng nhớ ra, hỏi dì:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 60- Dì đi xe hơi hay xe lữa?- Xe hơi.- Đi xe lửa thú hơn. Ngày xưa Đông đi xe lửa đứng đếm cột đèn và ướcmơ hái trái cây ven đường.- Đi xe lửa mệt lắm, dì muốn đi nhanh về nhanh.Tôi gõ gõ chiếc muỗng xuống cạnh bàn. Dì ngó tôi, nheo mắt:- Đông không hát tiếp?- Buồn quá, hát không nổi.- Đông mà cũng buồn nữa sao? Tưởng Đông đang vui.- Đời sống nhiều nỗi buồn hơn niềm vui.- Đêm nay Đông hát hay lắm. Nếu bây giờ có Thục tới chơi thì vui nhỉ.- Thục bây giờ chắc đang ngồi học bài.- Mình uống cà phê, nhàn rỗi quá nhỉ.Tôi và dì cùng cười. Buổi đi chơi xa là một cơ hội để tôi thân thiết thêmvới Thục. Bây giờ tôi biết tình cảm của tôi đối với Thục và ngược lại. Tuynhiên chưa ai nghĩ sẽ viết cho người kia một bức thư. Hãy nuôi tình cảm lớndần đã. Tôi nghĩ thế và hình dung ra một bức thư ngày kia tôi sẽ trao tận tayThục. Bức thư chắc sẽ dày, và tràn đầy những dòng chữ thương yêu. Dì Hạnhnói đúng. Tôi đang vui. Nhưng niềm vui không lớn như dì tưởng. Trong nỗi vuicó nỗi buồn. Và ngày tháng đối với tôi là như thế đó. Mấy hôm nay tôi có ý chờThục tới chơi, nhưng hình như Thục ngượng trước dì Hạnh. Ngày xưa Thục tựnhiên bao nhiêu, bây giờ Thục ngượng ngập bấy nhiêu. Gặp tôi đứng ngoàiđường Thục hỏi dì Hạnh có biết? Tôi nghĩ dì Hạnh có ngu mới chưa biết tìnhcảm giữa tôi và Thục. Dì Hạnh lại là một người thông mình. Tôi chắc dì biết từlúc Thục mới tới nhà, nhìn tôi bằng đôi mắt ngơ ngác. Người ta yêu nhau trongđôi mắt, tìm nhau bằng đôi mắt. Tôi mong ngày mai Thục sẽ tới. Tôi bỗng bànghoàng nhận ra từ bây giờ tôi có một khoảng thời gian lớn để nhớ tới Thục.Người con gái ấy, thật sự bước vào tình yêu đầu đời của tôi bằng những bướcchân nồng nàn nhất.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 61- Mấy ngày nay không có mưa Đông nhỉ?- Không mưa, trăng mới sáng.- Đêm đẹp quá. Ước gì không gặp kỳ thi, tha hồ mà thức, ngắm trăng.- Lại thi.Dì Hạnh cười, ly cà phê của dì đã hết. Bao thuốc của tôi cũng hết. Tôinói:Đông đi mua bao thuốc.- Gần hay xa.- Ra phố.- Có chờ Đông không?- Sáng mai dì đi, cần ngủ sớm. Đông về mở cổng một mình.- Uống hết cà phê đi đã.Tôi cười, uống hết cà phê trong ly rồi lấy xe đạp ra cổng. Con đườngvắng xe, chỉ nghe tiếng những đôi guốc gõ ở đầu một ngã tư và tiếng cười vọnglại. Hàng nhạc ngựa lặng im trong bóng đêm. Hương hoa trong chân rào nhà aitỏa hương thơm ngát. Tôi vừa đạp xe vừa huýt sáo. Tôi thấy hình bóng Thụclởn vởn trước mắt và những gì còn giữ lại của một buổi đi chơi xa. Tôi mua baothuốc ở hàng thuốc lá ngoài bờ sông. Những quán kem thắp đèn mầu với tiếngnhạc vọng ra. Lâu quá, tôi không vào đó như trước kia tôi vẫn thường vào vớidì Hạnh, hay mấy đứa bạn. Bây giờ đã lớn hết rồi chăng, và cà phê là thú vuingồi quán hơn là những cốc kem lạnh, ngọt xớt mùi nước dừa. Tuy nhiên tôiyêu chỗ ngồi trong quán đó. Vì ngồi ở đó có thể nhìn xuống cả một khúc sông.Đêm trăng sông có sóng bạc đầu. Bóng trăng lồng trong bóng nước, đẹp nãonùng. Tôi ngồi một mình, nghĩ về chung quanh. Những ngày tháng về phíatrước nghe xa xôi, cổ tích. Tôi bây giờ là một gã thanh niên. Sau kỳ thi, tôi hoặctiếp tục học nữa hoặc sẽ làm gì. Tôi thấy dửng dưng. Tự nhiên đêm nay tôi yêuthích cái tỉnh lỵ trầm lặng u buồn này quá đổi. Tôi sắp rời bỏ nó chăng, hay nósắp từ bỏ tôi. Một gã học sinh lang thang trên những con đường phố vào nhữngngày thi tới gần. http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 62Bất ngờ tôi thấy Thục trong quán kem. Thục cũng vừa trông thấy thôi.Thục vẫy gọi:- Đông, Đông.Tôi dựng xe dựa gốc cây bước vào. Thục đang ngồi với vài người bạn.Bạn Thục mời tôi ngồi. Tôi ngồi chiếc ghế bên kia Thục. Nhưng tôikhông ăn kem. Tôi khui bao thuốc lá mới và hút một điếu. Thục và mấy ngườibạn nói chuyện với nhau sau khi Thục giới thiệu tôi. Hình như mấy người bạnThục cũng quen, tôi có gặp vài lần, và hình như họ cũng biết tôi. Một lúc, tôibảo nhỏ Thục:- Về được chưa?- Thục đi với tụi nó.- Muốn đưa Thục về, có chuyện muốn nói.- Để xem.- Quyết định ngay đi, còn xem gì nữa.- Tụi nó chửi chết.- Chia làm hai, nghe chung. Ăn nhằm gì. - Tôi cười.Thục cũng cười và đá chân tôi phía dưới gầm bàn. Tôi châm một điếuthuốc nữa, và hút chậm rãi chờ đợi Thục. Một lúc, Thục ghé vào tai tôi nói nhỏ.- Đông ra trước rạp hát chiếu bóng chờ. Có Đông ở đây khó nói quá.- Rạp chiếu bóng giờ này đông lắm, làm sao nhìn thấy nhau.- Đông đứng chỗ hàng thuốc lá.Tôi cười:- Không mua mà đứng kỳ lắm. Hàng thuốc lá đó lại của con nhỏ học đệngũ Lê Ngọc Hân. Nó tưởng Đông chọc nó thì nguy.- Không có giỡn.- Thật chứ, ai giỡn chi chuyện tình cảm.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 63- Đông đi nhanh đi, tụi nó sắp về rồi. Thục sẽ tới ngay đằng đó.- ở gốc đa đằng công viên được không.- ở đó có nhiều người quen.- Giờ này người quen ngủ hết rồi, chỉ còn có người lạ không. Thục đừnglo.- Cũng được.Tôi đứng dậy chào mấy người bạn của Thục. Họ nhìn tôi bằng những cặpmắt kỳ lạ chưa từng thấy. Tôi bước ra khỏi quán, nhún vai đạp xe tới thẳngcông viên. May quá, giờ này công viên thưa người, nhất là gốc đa già thơ mộngkia không có một cặp tình nhân nào chiếm ngự trước. Tôi dựng xe, tới ngồixuống băng đá, chân dẫm lên những chiếc lá đa rụng từ bao giờ. Tôi ngạc nhiênthấy từ khi quen Thục tôi hút thuốc nhiều. Đêm nay sóng vẫn đánh dưới sông,cây lá vẫn xanh thẳm mấy hàng bên kia cồn cát. Những ngọn đèn ở xa, phảxuống mặt sông cho thấy những lượn sóng đang cuộn chảy. Tuy nhiên chỗ tôingồi sóng vỗ nhé. như tiếng ru vào bờ đá xanh. Công viên không đẹp, chỉ lưathưa những bóng cây, thiếu những con đường sỏi. Công viên chỉ toàn cỏ, và mộtcái cổng rào quanh bờ hồ bằng bông giấy đỏ. Nhưng tôi yêu những bóng cây lẻloi trong công viên này. Nhất là một cây dương liễu nằm bên bờ đá xanh thảbóng xuống mặt nước. Một người câu cá ngồi phía kia. Bóng ông ta đổ dài nhưmột thân cây chết khô lâu đời trên mặt nước. Hút vừa hết điếu thuốc thì Thụctới. Tôi nhìn chân Thục bước nhé. trên cỏ, nghĩ tới bài thơ nói về mùa thu củamột thi sĩ, có những bước nai vàng trên lá khô. Chân Thục bước còn nhé. hơnnhư thế nữa. Tôi cười. Thục đứng ở một đầu ghế đá hỏi:- Chuyện gì Đông, tại sao lại hẹn ra đây kỳ quá.- Gì mà kỳ?- Người quen thấy được thì chết. Ông già sẽ đánh bằng búa tạ, cạo đầunhư chơi.- Không gặp ai hết, có gặp mình cũng lờ đi.- Nói như thế mà cũng nói.- Thục ngồi xuống được không.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 64Thục lắc đầu cười. Nàng ngó ra sông:- Không ngồi được.- Tại sao?- Không tại sao hết.- Ghế đá có kiến à?Thục ngó tôi:- Đông đừng hỏi, ai lại ngồi ngoài này nói chuyện bao giờ.- Không nói chuyện bao giờ nhưng nói chuyện bây giờ - Tôi cười, pha trò- Mình mở một kỷ nguyên hẹn hò cho những cặp tình nhân.Thục nhăn mặt:- Đông ăn nói chi kỳ vậy, mình đâu phải là họ. - ừ, thì chưa.- Vậy đừng ngồi.- Không ngồi người ta tưởng Đông đang tán Thục, còn kỳ hơn nữa.Thục ngần ngừ một lát rồi mới chịu ngồi xuống. Cái băng đá dài, Thụcngồi đằng đầu bên này. Hai đứa phải nói chuyện lớn mới nghe được. Tôi bảoThục:- Thục ngồi xích lại một tí, chừa khoảng giữa này cho ma ngồi hả?Thục ngó dáo dác nói:- Đông đừng nói gỡ. Cây đa này có ma đó. - Thì Thục ngồi xích lại cho con ma không có chỗ ngồi.- Ngồi như vậy được rồi.- Nói chuyện lớn mới nghe được. Người ta lại tưởng hai đứa gây lộn.- Ai mà tưởng gì kỳ vậy?- Sao không.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 65- Kỳ chết.- Người ta vẫn ngồi như thế.- Người ta khác, mình khác.- Như vậy không nói chuyện nữa.’Thục nhăn mặt có vẻ khổ tâm. Tôi phì cười:- Ngồi xích vào Thục mất mấy ký lô mà có vẻ khổ não thế?- Đông kỳ quá, người ta thấy được thì chỉ có nước trốn nhà mà đi.- Mình ngồi nói chuyện, ăn nhằm gì. Bộ không thể vào đây ngồi nóichuyện được sao?Ngồi đây như ngồi trong quán nước, quán kem, trong phòng khách ở nhà.- Khác chứ, ở đây là công viên, là chốn công cộng.Tôi bực bội dẫm nát mấy xác lá vô tội dưới chân:- ừ, thì công viên.- Đông nói gì nói nhanh lên rồi đi về, Thục chưa học bài gì hết.- Bộ nghỉ học bài một hôm rồi chết sao?- Không chết, nhưng trợt vỏ chuối đau ghê lắm, trợt té không ai đỡ.- Thiếu gì người đỡ, Thục mà té khối anh chàng tình nguyện đỡ khôngcông.- Đông nói bậy quá trời.- Nói đúng.- Nói bậy.Tôi ném một hòn sỏi ra bờ sông. Cả hai im lặng, không ai nói với ai mộtlời nào. Thục hình như cũng giận dỗi. Tôi nghe những cơn gió lạnh cuốn lá khôbay, làm dạt những cọng tóc mình. Thục ngồi im bất động như một pho tượngdựng trong công viên. Một lúc sau tôi quay qua hỏi nhỏ:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 66- Thục giận hả?- Đông nói bậy ghê, muốn không giận cũng không được.- Thục ngồi gần vào trong này đi.- Không ngồi được.- Sao bữa di chơi Thục ngồi trên xe đạp dựa sát vào Đông được?- Bữa đó khác, bây giờ khác.- Thời gian thay đổi chóng nhỉ?Thục im lặng một lúc rồi ngượng nghịu nói:- Tại bữa đó Thục sợ té, xe cán chết chứ bộ.- Như vậy là Thục dối lòng mình.- Không biết nói dối đâu à nghe.Thục ngó tôi cười. Nụ cười làm tôi ứa gan thêm. Tôi đá mấy hòn sỏi lănlung tung dưới chân. Tôi ước chi có một con chó nào đó chạy ngang tôi sẽ đácho nó một cái mạnh. Nhưng chân tôi vô tình đá nhẹ vào băng đá, chân tôithấm đau. Thục cười khúc khích:- ở nhà Đông hay giận Hạnh lắm hả?- ít khi, không bao giờ...- Đông mà không giân. Đông trẻ con lắm.Tôi tức Thục quá. Nãy giờ Thục hoàn toàn tấn công tôi, kê tôi những đònthật đau. Tôi nghèn nghẹn trong cổ họng. Tuy nhiên Thục cũng hơi xích vàogần một chút. Tôi bỗng tức cười:- Thục có biết bài thơ này không?- Bài gì?- Đọc cho nghe nhé.Thục ậm ừ trong miệng. Tôi đọc:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 67- Có một bận em ngồi xa anh quá...Thục bịt hai tai lại, lắc đầu lia lịa:- Thôi, biết rồi, đừng đọc nữa.Tôi nhìn sang thấy mặt Thục đỏ rừ, và ngượng. Tôi không đọc nữa,nhưng sung sướng cười một mình. Thục bảo:- Thôi, ngồi ở đây được rồi. Đông nói chuyện đi.- Thế hãy còn xa lắm đấy.- Được rồi, Đông. Đừng bắt Thục phải khổ sở hơn nữa.Thục luống cuống thực sự. Đôi mắt to đen ấy cứ láo liên ngó chungquanh như sợ ai nhìn thấy. Tôi thương Thục quá. Tôi cười:- ừ, như vậy cũng được. Nhưng mai mốt nhớ xích lại gần hơn chút nữanhé. Bây giờ thì ráng mà nghe. Người ta khan cả cổ vì gây lộn nãy giờ rồi nênnói nhỏ lắm.Thục cúi mặt ngó xuống hai bàn chân mình cười nụ. Tôi biết nói gì vớithục bây giờ. Tôi ngồi im nhìn sóng trôi. Những gợn sóng pha ánh đèn của khubến tàu ngầu đục. Ngọn dương liễu la đà theo gió lạnh và tóc Thục dạt về mộtbên. Tôi hỏi:- Thục có lạnh không?- Chưa.- Chừng nào lạnh mình về.- Thế thì lạnh rồi.- Xạo, mới bảo chưa bây giờ bảo rồi.Thục cười trong miệng. Tôi nói bâng quơ:- Bây giờ Thục về cũng không chắc gì học được. Thục ngủ một giấc,sáng dậy sớm học cũng kịp chán. Thục còn hai tuần nữa. Đông chỉ còn mộttuần nữa thôi, còn không sợ nữa là...- Tại Đông học giỏi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 68- Đâu có, học dở nhất lớp.- Bạn Đông bảo Đông học giỏi.- Tụi nó xạo.- Nếu Đông rớt thì sao?- Nghỉ học ở nhà đi câu cá, như ông câu cá ngồi phía tay trái mình đó.Thục cười:- Đông đùa hoài .- Thật chứ. Câu cá là một nghề nhàn du nhất trên đời này. Nhiều ngườicâu cá chờ thời như Khương Tử Nha ngày xưa bên Tàu vậy.- Nói chuyện Việt Nam đi, đừng nói chuyện bên Tàu. Chuyện Việt Namcó gì đáng nói. chỉ quanh đi quẩn lại có hai người đang giận nhau. Một ngườingồi đầu băng đá kia còn một người ngồi đầu này. Chán phèo.Thục cười khúc khích:- Không có đùa à.Tôi kiếm hết chuyện này chuyện nọ để nói cho Thục nghe, nhưng khônghiểu sao tôi mù tịt. Bình thường tôi vẫn có tài phịa chuyện nhanh. Dì Hạnh bảotôi nên học Luật. Tôi có thể đi xa trong tương lai với nghề đó. Hoặc là làm kýgiả. Tôi bẻ đốt ngón tay mình kêu răng rắc. Thục liếc nhìn tôi, lập lại câu hỏi:- Thi rớt Đông làm gì?Tôi biết làm gì bây giờ. Tôi cười:- Chắc là về quê nuôi gà.- Đông nuôi gà chẳng mấy chốc Đông làm thịt hết.- Có lý.- Đông nóng tánh quá, lại hay hờn mát.- Ngày xưa Đông giận mẹ bỏ ăn một tuần lễ.Thục trợn mắt:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 69- Đông tuyệt thực hả?- Không ăn uống gì là tuyệt thực chức sao.- Đông ghê thật, Đông có bị sút mấy ký lô không?- Không, ngày nào cũng nằm trong vườn ăn trái cây, uống nước dừa, sụtký lô sao được. Thục không biết chứ vào vườn ăn trái cây mình phải tranh vớinhững con chim vui lắm. Chúng nghe mùi trái cây chín là bay tới. Đông có mộtcái ná, chờ chúng tới thì bắn rồi lại leo lên hái trái ăn. Lũ chim nó thù Đông tớitận xương tủỵ- Đông khôi hài quá.- Kể chuyện thật đấy.- Thôi, Đông nói chuyện của Đông đi. à, mà Đông chắc thi đậu, khôngrớt đâu. Mấy hôm Thục và Hạnh có đi xin xăm. Xin luôn cho Đông chắc chắnthi đậu kỳ này.Tôi cười:- Còn Thục và dì Hạnh?- Hạnh đâu. Thục rớt. Thế mới lo.- Hơi đâu mà tin xăm với quẻ.- Phải tin chứ, nhiều người bảo đúng ghê lắm.Tôi bỗng thở dài:- Rớt Đông sẽ không học lại tỉnh này nữa. Đông sẽ lên Sài gòn, ở đây"quê" chết.- Còn Thục rớt, chắc là phải cạo đầu đi tu.- Tu chùa nào cho Đông tu với.- Đừng có nói bậy.Tôi cười. Con gái vẫn hay bi thảm mọi chuyện, nhất là chuyện thi cử.Làm như thi rớt một lần là không còn dịp để thi lại. Tôi bảo Thục:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 70-Ngày xưa ông Nguyễn Công Trứ tới bốn mươi tuổi mới thi đỗ Tú Tài.Mình còn trẻ chán.- Ngày xưa khác bây giờ.- Thì khác, nhưng so sánh mình vẫn còn rộng thời giờ. Nhất là con gái thiđậu hoài kỳ chết. Phải rớt một hai lần mới là học trò con gái.- Rớt cay đắng lắm Đông ơi, khóc không khô nước mắt.- Khóc làm gì, mình cười có phải vui hơn không.- Cười sao nổi mà cười. Có ai thi rớt mà cười đâu?- Bởi thế mình mới cười, nên cười nhiều càng tốt.- Ông già nện búa lên đầu mà cũng cười được à?Thục bỗng giật mình bắt tôi xem đồng hồ. Chín giờ. Nhưng tôi nói vớiThục:- Mới tám rưỡi, còn sớm.- Về thôi Đông, sợ bị la quá.- Chưa nói hết chuyện mà về sao được.Nãy giờ sao Đông không nói?- Bây giờ nói. Nãy giờ Thục cứ hỏi chuyện thi rớt thi đỗ, bỏ qua một bênđi. Nói Thục nghe chuyện này. Ngày mai dì Hạnh đi Sài Gòn.- Thục có rảnh lại nhà chơi.Thục run rẩy:- Không đi được đâu.- Sao vậy?- Không được, có Hạnh ở nhà may ra.- Có dì Hạnh ở nhà Thục bảo ngại, Thục khó hiểu quá.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 71- Nhà Thục khó lắm. Nhỏ Hiền sẵn sàng mách ba. Mấy hôm nay nhỏHiền nghi nghi cái gì đó. Nó hỏi Thục hoài . Không biết trả lời làm sao.- Nhỏ tên Hiền sao mà dữ quá vậy. Hôm nào nấu chè đặt tên lại cho nóđi.- Thục sợ nó, ngày xưa không sợ. Bây giờ phải sợ.- Tại sao lại sợ?- Đông biết rồi còn làm bộ ngây thơ nữa.- Biết gì, chuyện chị em Thục mà ăn nhằm gì tới Đông.Thục mím môi không trả lời. Tôi ngạc nhiên vì nãy giờ cứ tìm cách chọccho Thục giận, trong khi tôi vẫn nghĩ và biết quí thời giờ ngồi gần nhau. Thụcđong đưa hai chân lướt trên mặt cỏ. Nàng nghiêng đầu để nghe tiếng sóng đánhtừ xa.- Thục nghe tiết sóng hả?- Nghe nhiều thứ lắm chứ không phải một mình tiếng sóng.- Kể xem.- Không kể được.- Thục vẫn giỏi Việt Văn mà.- Dở nhất lớp môn này.- Bây giờ Thục làm gì?- Im lặng và chờ nghe Đông nói chuyện quan trọng.Tôi lại bối rối. Có chuyện gì quan trọng đâu. Lúc nãy hình như cóchuyện quan trọng thật. Tôi cảm thấy như thế thôi, nhưng ngồi gần Thục tôikhông thấy có gì quan trọng để nói. Tôi bối rối thật, và tự nhiên cũng rơi vào sựim lặng. Tôi nói:- Mời Thục tới nhà chơi, Thục không thèm tới. Hết chuyện nói rồi.- Lúc nãy trong quán kem Đông đâu có nói như thế.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 72- Bây giờ nói.- Tới nhà không được đâu, Thục sợ.- Sợ gì?- Nhiều thứ, mấy đứa con trai bên nhà Đông đó, nó trêu chết. Thục quenvới tụi nó.Tôi bực tức:- Thục sợ tụi nó lắm phải không?- Không sợ, nhưng e dè một chút.- Mấy thằng đó oắt con, ăn nhằm gì. Mình người lớn.- Oắt con mới đáng sợ.Thục nhìn tôi cười:- Và Đông nữa, Đông cũng trẻ con chứ lớn với ai.Tôi muốn nghiền nát mấy hòn sỏi dưới chân. Thục cứ luôn luôn bảo tôilà trẻ con, trong khi tôi muốn lớn hơn Thục, lớn cao vút, lớn bát ngát trong hồnnàng. Tôi lầm lì không nói. Điều này làm Thục e ngại. Thục hỏi:- Bộ nói vậy rồi Đông giận hả?- Giận hoài mệt lắm.- Không giận sao lầm lì trông dễ sợ thế?- Chứ làm sao cho Thục đừng sợ bây giờ.- Cười.- Cười không vô rồi. Thục cứ luôn kê người ta. Hôm nay Thục lên mặtđấy.Thục cười. Nụ cười làm sáng long lanh hàm răng đều đặn, trắng nhưngọc của nàng. Tôi nhìn nửa gương mặt Thục khuất trong bóng tối. Gương mặtấy như một vầng trăng, mãi mãi tròn, mãi mãi nằm trong hồn tôi. Thục có biếtnhư thế không. Chắc Thục không hề biết, hay chưa thể biết được. Hình nhưThục còn ngây thơ trong tình cảm của tôi đối với nàng.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 73- Không nói chuyện thôi mình về Đông- Đòi về hoài .- Chứ Đông ngồi im, không chịu nói gì hết.- Nói ra bị Thục kê là trẻ con.Thục cười rạng rỡ:- Thôi từ bây giờ cho Đông là người lớn nghe?- Lớn sẵn rồi, không cho cũng không được.- Chưa chi đã lên mặt.- Con trai phải hơn con gái.- Về phương diện nào?Tôi giơ cả hai tay ra trước mặt:Về đủ cả mọi phương diện.- Chưa chắc.- Không còn nghi ngờ gì nữa.- Vậy tại sao ngày xưa ông Adam bị mắc lừa ăn phải trái cấm. Ông Adamkhờ hơn bà Evà, phải không?Tôi cãi:- Ông Adam không khờ, ông ấy ăn trái cấm để chứng tỏ tình yêu chânthành của mình. Yêu nhau uống thuốc độc cũng uống chứ đừng nói ăn trái cấm.- Thì ít ra con trai cũng khờ hơn con gái trên phương diện tình yêu.- Thục lầm to rồi, thí dụ như ngày xưa tôi yêu Thục mà Thục đâu có biết?Thục ngạc nhiên, tròn mắt:- Đông nói gì?- Thục nghe rồi mà.- Nghe không rõ, Đông vừa nói gì nghe kinh khủng quá sức.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 74- Không nghe rõ mà bảo kinh khủng.Thục ngượng, cúi đầu di di chân mình trên đám lá chết. Tôi không biếtThục nghĩ gì. Tôi vừa nói một điều gì quá kinh khủng với nàng chăng? Câuchuyện đột nhiên ngưng lại như khoảng không gian, thời gian im lắng xuốngnhư mặt sông không còn tiếng sóng. Tôi nghe trong kẽ đá xanh có tiếng dếmèn, trong bãi cỏ đám vạt sành nỉ non. Thục làm tôi sợ. Tôi nghi mình vừađánh rớt đi một vật gì quý giá. Tiếng vỡ tan nát u hoài của một thứ tình cảmnào đó. Tôi hỏi nhỏ:- Thục nghĩ gì?- Thục sợ. - Có nhiều cái đáng sợ.- Điều Đông vừa nói. Thục không nghe rõ lắm. Mơ hồ lắm. Nhưng Thụccũng đoán biết được nó quá lớn lao, mênh mông như sông biển.- Sông biển ở gần với ta mà. Nó ở trước mặt kìa.- Gần như thế nhưng xa cách ngàn trùng. Thục sợ quá.Và Thục ôm lấy mặt mình, lắc đầu, như sợ hãi tiếng sóng đang ầm ĩ đổngoài khơi cho một cơn nước lớn về ban đêm. Tôi cũng ngồi im nghe gió nổibên kia cồn. Người đàn ông câu cá bỏ đi từ lúc nào. Bờ đá xanh vắng ngắtkhông một bóng người, chỉ có ánh đèn từ trên hắt xuống, rũ rượi.- Mấy giờ rồi Đông? - Thục hỏi.- Thục muốn về à?- Thục gật đầu. Tôi nói:- Thục về, Đông đưa Thục về, được chứ?- Được, nhưng đừng chở tới nhà, ngừng xa xa một chút. Nhỏ Hiền màthấy thì chết.Tôi dắt xe, Thục đi bộ chậm chậm ra đường. Lúc Thục ngồi phía sau, tôinói:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 75- Thục còn sợ nữa không?- Vẫn còn.Tôi đùa:- Trái tim của Thục là trái tim của con thỏ đế.- Thục nhát lắm. Ai làm cho Thục sợ, có thể Thục chết giấc.- Thục nên uống thuốc trợ tim đi.- Khỏi cần, miễn là Đông đừng làm cho Thục sợ như lúc này.Tôi đạp xe đi. Thục thúc vào hông tôi dặn:Đi đường vắng nghe Đông. Thục sợ gặp người quen.- Tỉnh lỵ này nhỏ bé lắm, người quen thiếu gì. Nhưng Thục yên chí, giờ - này người ta ngủ hết rồi. Chỉ còn hai đứa mình ngoài đường thôi.- Người ta còn đông quá, Đông xạo hoài.- Nhưng toàn người lạ. Họ chẳng để ý gì tới mình đâu.Tuy nói thế nhưng tôi cũng tìm những con đường vắng để đưa Thục vềnhà. Những con đường vắng thường có rất nhiều bóng cây, khuất ánh đèn.Không ai biết rằng tôi đang chở Thục, dù người quen gặp cũng thế. Tôi đạp xechầm chậm, Thục ngồi phía sau không nói gì. Hình như cả hai đều theo dõi cảmgiác và ý nghĩ của mình khi ngồi gần nhau, trên một chiếc xe đạp đi qua nhữngcon đường vắng, và đêm dần sẽ về khuya. Tôi hỏi Thục:- Thục có nghe tiếng vạt sành rúc trong chân rào nhà người ta không?- Nghe. Sao chúng kêu buồn bã quá Đông nhỉ?- Tại mình buồn nghe cái gì cũng buồn. Chứ biết đâu chúng đang hát mộtbài hát vui.- Vui gì mà nghe muốn khóc. - Thục có nghe hương hoa nở không?- Hoa gì đấy Đông?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 76- Tôi nói đại:- Hoa Ngọc Lan.Tôi biết đường này có một nhà toàn trồng hoa Ngọc Lan, đêm có hươngthơm ngát cả một vùng.- Đông thường đi chơi khuya lắm sao mà rành đường này quá vậy?- Lúc trước Đông vẫn hay đi về đường này. Bây giờ mỗi đêm sau khi họcbài thường thì Đông phải xách xe đi dạo một vòng rồi mới về ngủ được. Thục cười:- Đông ngủ có hay nằm mơ không?- Mơ hoài .- Mơ thấy gì?- Thấy Thục.Tôi nghe đau nhói một khoảng da thịt vì mấy ngón tay Thục vừa nhéovào đó. Tôi sung sướng nghe cảm giác tê điếng chạy dài trong mấy phút mới tắthết sau tiếng cười khúc khích của Thục.- Nhéo người ta đau gần chết rồi cười.- Đông xạo quá trời.- Thật. Khi nào Thục thử nằm mơ xem sẽ biết Đông nói thật hay nói đùa.- Thục nằm mơ thấy toàn chuyện buồn cười không.- Chắc là có khi mơ thấy một cái đám cưới mà Thục là cô dâu chớ gì?- Ai mơ kỳ vậy.- Con gái thường hay mơ như thế lắm.Thục bỗng hốt hoảng nói:- Ngừng, ngừng đi Đông. ở đây được rồi. Nhà kia kìa.- Tắt đèn tối om ai mà thấy. Thục đi bộ xa mỏi chân chết.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 77- Ăn nhằm gì ngày nào Thục cũng đi bộ.- Ngồi yên Đông đưa tới gần nhà một chút.Nhưng Thục đã nhảy xuống, di khép nép bên đường. Tôi không kịp nóigì cả, Thục đi nhanh như chạy. Tôi thấy Thục thấp thoáng trong bóng tối vượtqua những bóng cây tới gần cổng nhà. Thục ngó lại phía tôi rồi lẻn vào, biếnmất trong sân. Tôi đạp xe ngang qua nhà Thục thử nhìn vào nhưng không thấyThục đâu. Một khoảng đường im vắng phía trước mặt. Và bóng tối che ngậpmắt tôi. Con đường thơm ngát hương hoa và lành lạnh sương đêm đang xuống.Tôi móc túi tìm bao thuốc, dừng xe lại châm thuốc hút, thở khói, rồi tiếp tụcđạp xe chầm chậm hết con đường. Tôi hình dung ra Thục đang ngồi trước bànhọc, nhưng Thục không học bài, Thục vẽ một chữ Đông bằng bút chì trên trangvở trắng. Tôi mỉm cười một mình trong đêm khuya.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 78Chương 5Chuyến xe lửa đầu tiên hú còi chạy ngang qua nhà trong lúc tôi và dìHạnh đang ăn sáng. Bữa ăn đượm một chút buồn như hương khói cà phê đangbốc lên. Tôi nhìn thấy vệt đèn pha sáng quắc của đầu máy xe lửa quét lia mộtkhoảng bóng tối. Những đỉnh cây, những cái mái nhà lóng lánh sáng, rồi chuyến xe lướt qua, tiếng máy dập dình một lúc. Xe qua khỏi, tôi nói với dìHạnh:- Nếu dì đi xe lửa , dì đã đi qua khỏi rồi.- Đi bây giờ chắc lạnh lắm.Dì vừa ngó vừa mím môi, ngó tôi, một nụ cười nở ra. Đôi môi dì Hạnhkhông thoa một tí son nào nhưng vẫn đỏ hồng. Gương mặt dì sáng long lanhdưới bóng đèn và trông mát như buổi sáng pha đầy sương. Mái tóc dì Hạnhchảy xuống một khoảng lưng. Hôm nay dì Hạnh mặc chiếc áo dài màu tímthan, cổ tay dì trắng như những cái hoa sứ trắng nở ngoài vườn. Tôi nhìn làm dìngượng. Dì quay đi, rót nước nóng vào cà phê. Tôi nhắc:- Dì có mang theo đồ nhiều không, đi ít ngày cũng mang theo chứ?- Một cái túi xách đựng mấy bộ quần áo và mấy cuốn sách cần học.- Dì đi chuyến mấy giờ?- Sáu giờ ruởi.- Lúc đó mặt trời vẫn chưa lên.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 79- Dì thích đi như vậy.Tôi buông thõng:- Hình như ai cũng đều thích đi như vậy hết. Những chuyến xe trong buổisáng sớm có một cái gì mơ màng đối với đời sống quá hiển nhiên.Dì Hạnh cười:- Đông ở nhà mấy bữa nhớ làm thơ cho dì đọc nghe. Lúc này thấy Đôngvui.- Gần thi, buồn là cầm chắc cái rớt. Đông không thích rớt trong khi mấythằng bạn đều có tên trên bảng vàng.- Đông có gặp Thục?- Có.- Thục có biết dì đi ít hôm chứ?- Hình như biết.- Đông nói?- Hình như vậy.- Hai người vẫn thân thiết với nhau?- Hình như thế.Dì Hạnh cười lớn tiếng:- Coi chừng. Dì sắp mất hai người thân. Một đứa là bạn và một người bàcon.- Tôi cũng cười, trêu lại dì:- Không chừng thi xong Đông mất dì. Lại phải tốn tiền mua quà cho mộtngười về nơi xứ lạ.- Ai về xứ lạ?- Còn ai vào đây nữa, dì theo chồng về nơi xứ lạ.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 80Dì Hạnh đỏ mặt, uống vội ngụm cà phê để đỡ ngượng. Dì lắc đầu quầyquậy:- Dì còn đi học, đi học hoài, không lấy chồng đâu.- Nhưng người ta sẽ dẫn dì đi lúc nào không hay. Đối với Đông con gáikhông cần học cao. Học cao trông con gái kỳ lắm, chỉ cần học vừa vừa, thôngminh, hiểu biết một chút là được.- Dì chưa được một trong những cái mà Đông thích. Dì chưa lọt mắt xanhcủa ai hết.Tôi cười, uống cà phê sửa. Ly cà phê buổi sáng hôm nay uống ngon lạlùng.- Thục có tới chơi, Đông nói chờ dì đi SaiGòn về sẽ có quà. Dì đi bất ngờkhông nói trước được, Thục đừng giận nhé. - Đông sẽ nhắn lại đầy đủ lời dì.Dì Hạnh bỗng ngó tôi cười:Mà bây giờ Thục đâu có nhớ Hạnh nữa mà giận. Thục chỉ nhớ một người. Giận người khác, dì đã ra đứng ngoài lề rồi, buồn chết được.Biết dì trêu, tôi vẫn tỉnh nói:- Chắc Thục không giận dì đâu.- Còn Đông, thích quà gì?- Uống dùm nước mía Viễn Đông. Nước mía nó ngọt lắm, ngọt như mật.- Uống dùm mấy ly?- Năm ly.- Biết tại sao nước mía ấy ngọt không?- Không, Đông uống từ nhỏ, bây giờ không làm sao nhớ nổi.Dì Hạnh cười:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 81- Vì các cô học trò Trưng Vương về, mỗi buổi trưa trời nắng ghé ViễnĐông uống nước mía. Những cặp mắt ấy ngọt, những đôi môi ấy ngọt phảikhông Đông?Tôi cười, dì Hạnh chiên trứng thật ngon, những mẩu bánh mì nguội đượcdì nướng lại, vừa thơm lại vừa dòn. Bữa ăn sáng trong hơi lạnh, và một ngườisắp ra đi. Chuyến xe sáu giờ rưỡi sáng. Dì Hạnh đi rồi về, nhưng không hiểusao tôi hơi buồn, như có một cuộc tiễn đưa. Dì Hạnh dọn dẹp bàn ăn. Tôi ngồiyên lặng lắng nghe tiếng gió bên ngoài. Tiếng gió rít trong buổi sáng sớm mơhồ, buốt lạnh hơi heo may. Dì Hạnh bảo:- Sẽ mua quà cho Đông.Tôi bật cười, đứng lên đi ra ngoài thềm, bóng tối vẫn còn đầy ngoài vườncây. Những con chim thức sớm kêu líu lo trên cây lá. Hương hoa thơm ngátdưới thềm. Lúc tôi quay vào dì Hạnh đã dọn dẹp xong. Dì đang ngồi trong ghếvới cái xách để dưới chận Tóc dì cột bằng một mảnh vải màu có hoa trắng lớn.Dì ngồi yên lặng chờ giờ ra bến xe. Tôi đi loanh quanh chỗ ngồi của dì một lúc.Tôi nói:- Nghe nhạc chứ?Dì Hạnh gật đầu. Tôi mở máy. Tiếng hát vút lên, lướt đi, như hơi giósớm. "Ai lướt đi ngoài sương gió, không dừng chân đến bên em bẽ bàng…"Tôi tới ngồi xuống bên chiếc ghế đối diện với dì Hạnh. Dì nói:- Bản nhạc buồn quá Đông nhỉ?- Dì thích?Dì gật đầu:- Nhạc hay là nhạc buồn, luôn luôn là những bản nhạc buồn.- Cũng như những bài thơ.Dì ngó cái bình hoa trên mặt bàn đã không còn cành hoa nào. Dì nói:- Đông ở nhà thay hoa nhé.- Hoa gì?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 82- Hoa ở ngoài vườn nhà mình. Để chiếc bình trơ trọi trông buồn quá. Bâygiờ còn sớm mà dì sắp đi, không thôi dì ra vườn hái hoa vào cắm. Chiều hômqua Đông không nhắc dì.- Đông không để ý.- Vậy thì ráng tìm hoa mà cắm vào đi, đừng có lười biếng như vậy.Tôi cười, dì Hạnh cũng cười. Đồng hồ trên tường gõ đều như những tiếngchuông. Dì Hạnh bảo:- Đi vừa rồi Đông ạ.- Dì lạnh không?- Không?- Tưởng dì cũng nên mặc áo ấm ra bến xe. Buổi sáng sớm sương có vẻnhiều, lạnh lắm đấy.- Không ăn nhằm gì, mặc áo len mùa này người ta cười. Tôi nhớ tới những ngày cận tết. Học trò con gái tỉnh lỵ ai cũng mặc áolen. Buổi sáng đi học, áo len đủ màu sắc làm rực rỡ những con đường có nhiềucây lá xanh. Dạo đó trời lạnh, bầu trời ngả thấp, hiu hắt những cánh én từ xabay về sửa soạn cho một mùa xuân êm đềm. Học trò con gái diện áo mới. DìHạnh và Thục cũng có áo len. Ngày xưa đó, tôi đã đứng nhìn Thục trong chiếcáo màu xanh đậm nổi bật trên những cái hoa giấy đỏ trước cổng nhà những hômThục tới rủ Hạnh đi học. Những người con gái gần tới Tết trông bàng bạc mộtthứ mây trời, hai má chín ửng màu hoa đào, và đôi mắt long lanh, tóc buông dàiđen mượt như suối chảy.- Đi chứ, mơ mộng gì thế.- Mơ mộng gì đâu.- Sao ngẩn người ra thế.Tôi cười, dắt xe ra cổng. Dì Hạnh đi theo phía sau. Tôi lắng nghe thấytiếng chân dì bước nhẹ trên sỏi.- Lạnh quá Đông nhỉ?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 83- Đã bảo mà.- Hôm nay sương nhiều, chắc ướt hết cả cỏ. Lạ thật, chưa tới tết mà saogiống Tết quá.- Sắp sửa mùa thu, thời tiết thay đổi một chút. - Và một chút đó thôi cũng tha hồ cho Đông làm thơ.Ra đường, dì Hạnh khép cánh cổng lại, rồi dì ngồi phía sau, cái xách củadì tôi móc vào tay cầm xe. Đèn đường hiu hắt đổ dài xuống mặt nhựa. Bóng tôivà bóng của dì Hạnh nhỏ bé, cụt ngủn, thu ngắn trên mặt đường.- Đông xem phòng thi giúp dì nhé.- ở đâu?- Hùng Vương.- Còn Thục?- Hình như Tiền Giang.- Phòng dì số mấy?- Số 6.- Vần H và T gần nhau sao hai người lại khác trường nhỉ, Đông cứ đinhninh là hai người thi cùng một trường chứ.- Dì nhớ số phiếu báo danh của Thục không?- Dì có biên, nhưng quên, không nhớ được. Đông tới Thục hỏi đi.- Ai hỏi thế, quê chết.- Quê gì mà quê.Bờ hồ buổi sáng sớm cỏ xanh mướt lóng lánh sương. Một chút ánh sángđã xua đuổi bóng tối. Và mặt hồ phẳng lặng như láng bạc. Gió từ hồ thổi lênmát lạnh, không có sương mù giăng trên hồ nhưng lại đổ đầy trên mặt đất, mặtcỏ. Qua khỏi hồ tới bến xe, dì Hạnh đi xe nhỏ. Những chiếc xe du lịch hiệuMinh Chánh sắp thành hàng dài với nhau. Tôi mua vé xe cho dì Hạnh xong,đứng nói chuyện với dì chờ giờ xe chạy.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 84Con sông chạy cặp khu bến xe. Phía bên kia là vườn cây ăn trái. Nhữngđống đá xanh cao ngất của một công trường xây cất nào đó che lấp hết mộtkhoảng sông. Những cơn sóng buổi sáng đầu gió đánh ầm ì vào bờ. Dì Hạnh cohai vai lại, mím môi nói:- Lạnh ghê.- Đứng xích vào trong này một chút tránh gió.Dì Hạnh xích vào trong. Tôi châm một điếu thuốc hút cho ấm. Dì nói:- Đông bày đặt hút thuốc, lại hút nhiều nữa.- Con trai không hút thuốc yếu lắm. Thục nói thế đấy.- Và Đông bèn hút thuốc?Tôi cười:- Đông lớn rồi chứ bộ. Con trai lớn phải biết một tí. Không biết người tachê mình công tử sửa. Cái tên nghe không hay ho tí nào.- Nhưng hút thuốc nhiều quá có hại.- Đông chỉ hút được thuốc nhẹ.- Rồi mai mốt Đông ghiền, Đông sẽ hút thuốc nặng. Tay Đông vàng khóithuốc, môi Đông thâm đen, phổi Đông lủng từng lỗ nhỏ.- Vào nhà thương nằm lo gì.Dì Hạnh nhăn mặt, không hiểu vì lạnh hay vì câu tôi nói. Những ngườiphu khuân vác của bến xe làm việc trong sương mờ, trong ánh sáng chập choạng của một ngày đầu ló dạng. Họ di chuyển loáng thoáng bằng những cáibóng đen. Tôi bỗng yêu không khí của bến xe, của những chuyến xe chờ giờkhởi hành.- Thích ghê, phải chi Đông được đi với dì.- Đông phải ở nhà.- Khóa cửa.- Tụi trẻ con nó qua phá hết.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 85- Đùa chứ Đông không đi đâu. Đứng ở đây nhìn dì đi thích hơn. Người đicó buồn?- Một tí.- Sao trông dì như sắp khóc?- Hồi nào, Đông xạo thấy mồ.Tôi cười, dì Hạnh cũng ngây thơ dụi mắt mình. Không có nước mắt,nhưng trông mắt dì Hạnh thật buồn. Dì nói:- Dì thích tỉnh lỵ hơn Sài Gòn.- Sợ rồi dì sẽ theo người ta về Sài Gòn.- Lại nói ẩu nữa.Tôi thở một hơi khói tròn, nhìn khói bay tỏa lên trần nhà đợi của hànhkhách. Mọi người lên xe. Ông tài xế bóp kèn tin tin vang cả bến, làm rộn rã cảbuổi sáng yên lặng. Tôi bỗng nhớ ra và chạy vội đi mua cho dì Hạnh một lọdầu. Tôi đứng bên cửa xe nói chuyện với dì cho đến lúc xe chạy đi. Dì Hạnhcười như mếu.Tôi đạp xe quay về nhà, nghe tiếng nhạc ở trong, tôi mới nhớ lúc đi quêntắt máy. Tôi vào ngồi ở ghế tưởng tượng ra căn nhà sẽ vắng dì Hạnh ít nhất làba ngày. Tôi phải đi ăn cơm tiệm. Hay tôi tới nhà Khôi ăn nhờ. Tôi bắt đầu bốirối. Nhà vắng quá. Dì Hạnh vừa đi như là đã đi lâu, đi không về. Tôi đi loanhquanh, hết ngoài thềm rồi vào trong phòng chờ sáng. Đến khi tiếng chim kêunhiều ngoài cây và nắng ửng một chút trời tôi biết trời đã sáng hẳn. Tôi ra vườncắt hoa theo lời dì Hạnh. Tôi chọn hoa lung tung, thấy cái nào đẹp tôi cắt. Đượcthật nhiều tôi mới mang cắm vào bình rồi ngồi nhìn. Tôi có ý định sẽ biên mộtbức thư cho Thục ngay trong buổi sáng nay. Hàng nhạc ngựa bắt đầu reo bênngoài, và chuyến xe lửa thứ nhì cũng là chuyến cuối cùng vừa rời tỉnh. Tôi nghetiếng máy nổ, lướt qua nhà rồi mất hút.Tôi lên phòng ngồi vào bàn viết thư cho Thục. Nhưng bức thư chỉ ghiđược ngày tháng và một chữ "Thục mến" rồi tôi thấy ngại ngùng. Nói chuyệnthì nói gì cũng được Thục nghe, hay không nghe cũng chả ăn nhằm gì, nhưngbiên thư mà Thục không nhận thì tôi quê chết, có nước bỏ trường mà đi, bỏ tỉnhhttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 86mà trốn. Tôi ngồi nhìn qua cửa sổ thấy nắng lên ấm áp trên các lá cây xanh,trên mái nhà, trên những sợi dây điện. Tôi cũng thấy ấm áp trong lòng mộtchút. Dù sao Thục cũng đã hiểu tình cảm của tôi đối với Thục. Bây giờ là lúctôi phải yên lặng, càng yên lặng càng tốt. Có nên chăng? Tôi lo sợ tiếng nói củamình quá chậm. Thục nghe người khác nói như thế rồi. Và Thục có bồ. Tôitưởng tượng ra cảnh bồ Thục dắt Thục đi ciné, đi ăn kem, đi dạo, hẹn hò trongcông viên gặp tôi chắc tôi ngượng và xấu hổ lắm. Tôi nghe đau nhói trong tráitim mình. Tôi yêu Thục thật? Chắc là thật đứt đuôi rồi. Bây giờ tôi thấy nhớThục. Nhớ lại hồi đêm ngồi với Thục trên băng đá công viên, nhớ lúc chở Thụcvề. Nhớ bóng Thục băng qua bóng cây vào nhà. Nhớ con đường thơm ngát nhưhương của một thuở ban đầu biết yêu người. Thấy tình yêu của mình làm mềmcây lá, mềm trời đất.Nắng đã lên cao bên ngoài vườn. Hàng nhạc ngựa bắt đầu reo trong giósớm. Một ngày đẹp trời, mây ở cao trên đầu, xanh biếc. Cuối cùng tôi bỏ dởbức thư, tới đứng bên cửa sổ, nhìn nắng lên mang theo hương đất và sương khóibốc. Tiếng chim hót nhiều trong cây lá, tiếng hót gợi lên những tình cảm êmđềm. Tôi cũng êm đềm nghĩ tới Thục. Tỉnh lỵ chứa chan những ngày thángmới, những con đường, những góc phố, những khoảng sông, rồi cũng sẽ rộnràng một thứ tiếng hát chỉ có hai người nghe thấy. Hiểu được và say sưa. Tôi vàThục. Tình yêu vừa chớm nở, vừa bắt đầu. Thời gian êm êm trôi, vỗ nhẹ vàolòng như tiếng sóng. Còn hai tuần nữa tôi đi thi. Tôi nhớ ra điều đó trong sánghôm nay. Và dù sao tôi cũng thấy một chút e ngại. Tôi trở vào soạn lại một sốsách, thấy có nhiều cái mình chưa ngó đến. Tôi cười, trên những trang sách mớitinh tôi thấy loang loáng bóng Thục. Tôi sẽ ôn lại bài và sẽ đến trường với mộtchút yên tâm. Tôi mang một quyển sách ra ngoài bao lơn, bắt ghế sích đu nằmđọc nhẩn nha. Những cánh mây bay qua những trang vở, những cánh mây trongbầu trời sáng hôm nay đẹp quá.Tiếng chuông reo làm tôi giật mình. Tôi đứng bật dậy nhìn ra cổng thấyKhôi đang đứng đợi. Tôi chạy vội xuống mở cổng cho Khôi. Tôi mời nó vàonhà. Khôi hỏi:- Không đi đâu à?- Coi nhà.- Còn Hạnh đâu?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 87- Đi Sài Gòn ít hôm.- ở nhà một mình?- Một mình.Tôi bật cười bảo Khôi:- Chứ với ai mà không một mình.- Buồn chết.- Không những buồn mà còn sợ đói nữa. Đang nằm lo không biết trưanay ăn cơm đâu. Chắc là ra tiệm.Khôi ngó quanh quất, đùa:- Sợ ma không?Tôi cười. Hai đứa nói chuyện trên lối đi thay vì vào nhà. Khôi di di chânmình trên sỏi. Tôi hỏi:- Đi đâu sớm vậy?- Buồn, định tới rủ mày đi lòng vòng.- Thì đi, có gì để không đi được đâu.- Mày học bài hết chưa.- Còn vài môn chưa học, nhưng không sao. Thức khuya vài đêm là xong.- Có đứa đã thảnh thơi rồi đó, mình như vậy là hơi bê bối.- Thi đậu mày làm gì, Khôi? - Tôi hỏi.- Học nữa. - Dĩ nhiên nhưng tao muốn hỏi đời sống có gì khác, tình cảm sẽ có gìkhác. - Chắc vẫn vậy.- Tao mơ hồ thấy rồi sẽ đổi khác nhiều. Nhiều chứ, tao không nói rõđược, nhưng cảm thấy như vậy.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 88- Còn rớt?- Đậu hoặc rớt, cũng là một chuyện thay đổi. Vui hay buồn, thế thôi.- Mong đừng đứa nào rớt.- Mày chờ tao một chút.Tôi vào lấy xe, mặc bộ đồ mới. Rồi trở ra. Tôi ngạc nhiên thấy lần đầutiên trước khi ra phố tôi mới để ý đến cách ăn mặc, nhất là chải tóc. Ngày xưatôi không để ý tới. Đi là đi. Tóc tai như thế nào mặc kệ, chỉ cần đưa bàn tay lênvuốt một cái, năm ngón tay thay chiếc lược gỡ tóc. Bây giờ tôi đã khác, Khôingó tôi:- Diện dử.Tôi cười, huýt sáo. Hai đứa dắt xe ra cổng. Tôi khóa cổng lại bỏ chìakhóa vào túi. Hai đứa lên xe và đạp đi. Tôi hỏi Khôi:- Đi những đâu?- Đi lòng vòng một chút đã, rồi tính. Mày còn tiền ngồi quán.- Còn, một ít.- Thế được rồi. Tao cũng muốn hút thuốc. Việc trước tiên mày mua mộtbao thuốc mới, một hộp diêm đầy.- Sẽ có. - Rồi tao nói cho mày nghe một chuyện.- Quan trọng?- Có vẻ như quan trọng.- Của mày?- Tình cảm của tao thì đúng hơn.Tôi cười:- Vấn kế, nhờ tao gỡ rối tơ lòng hả? Đừng hy vọng gì nhé. Bởi vì tơ lòngcủa tao cũng đang rối bời mà không biết làm sao gỡ ra đây.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 89- Không, tao muốn tâm sự một chút với mày. Hai đứa nghe, biết rồi bỏqua, mình còn mấy ngày thi sắp tới. Và ít nhất một năm nữa để ra khỏi trường.Sau đó hoặc còn ở đây hay đi nơi khác.Hai đứa đi lòng vòng ra công viên. Khôi bảo tôi đứng chờ nó đi mua baothuốc rồi trở về. Tôi nói:- Bao thuốc trong túi tao còn.- Đợi vào quán hãy khui bao mới.Tôi và Khôi đứng hút thuốc giữa những người đi dạo buổi sáng trongcông viên. Hôm nay trông Khôi có vẻ đứng đắn, quan trọng và gương mặtđượm buồn. Tôi và nó thân nhất trong lớp. Chuyện tôi nó biết, chuyện nó tôicũng biết.- Xuyên nó nhắc mày hôm qua, mày còn nợ nó cái gì phải không?Tôi cười:- Không nhớ được, nhưng sắp trừ được nợ rồi. Mai mốt đợi dì Hạnh về.- Nó là bạn của con Hiền đấy, mày liệu mà giữ hồn.- Hiền, em của Thục?- Còn giả vờ hỏi nữa, mất hồn chưa bạn?Tôi cười:- Thế thì tao phải có quà cho Xuyên mất rồi. Chết cha, từ trước giờ taođâu có biết, ăn nói bậy bạ quá, nó học lại con Hiền, rồi nhỏ này học lại chị nó.Chết tao.- Hiền vẫn ghé nó chơi hoài.- Sao không nói với tao?- Chuyện của mày ai mà biết được. Tôi đấm Khôi:- Mày xạo, định hại tao thì nói.- Coi bộ mày luống cuống dử. Thục nó nghiền nát trái tim mày ra trămmảnh chưa?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 90- Chưa.- Liệu mà đi bọc sắt trái tim thì vừa. con gái khôn lắm mày à.Kim chở Uyển từ đâu chạy tới ngang trước mặt tôi và Khôi thì thắng xelại. Chiếc xe solex thắng gấp, bánh chao đi như sắp ngã. Kim cười, tắt máy hỏi:- Hai ông làm gì đứng đây? Ngắm màu áo nào?- Đừng hiểu lầm.- Không đứng ngắm các cô đi đò bên sông qua chứ ngắm ai, ngắm câycối à?- Ngắm cây cối, cũng thơ mộng chán. Cần gì phải ngắm các cô học trò?Uyển nheo mắt:- Thục đâu anh Đông?- Thục ở nhà Thục.- Trả lời thế mà cũng trả lời. Anh Đông quê một cục.- Chứ biết trả lời sao bây giờ, làm như người ta bỏ Thục trong túi áo.- Biết đâu. Khôi hỏi:- Còn hai cô, đi đâu đây?- Tụi này vừa mới ăn phở chân cầu xong. Đi lang thang.- Sướng nhỉ?- Hơi sức đâu mà buồn như anh, chỉ khổ thân.- Sao biết người ta buồn?- Mắt anh khói bốc lên nghi ngút thế kia, dấu sao được.- Nói ẩu, có rảnh đi uống cà phê với tụi này. Tôi mời. - Gì chứ ăn uốnglúc nào tụi em cũng sẵn sàng.Tôi cười:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 91- Uống thôi, chứ không có ăn. Tới cà phê Thủy đi.- Uống chịu hả?- Trả tiền đàng hoàng, yên tâm.Kim và Uyển cười rúc rích. Tôi và Khôi lấy xe chạy theo xe Kim. Bốnngười vào quán chọn chiếc bàn gần quầy của Thủy. Kim ngó tôi nheo mắt nói:- Hôm nay Thủy ngồi "két", tha hồ cho anh Đông thiếu nhé.Thủy chạy ra, ba người con gái quay nói chuyện với nhau. Chuyện dònnhư bắp rang.Trong lúc tôi và Khôi ngồi yên lặng hút thuốc. Một lúc Thủy mới nhớ ra,quay lại hỏi:- ấy chết, quí vị uống gì?Khôi cười:- Tôi chết khát nãy giờ rồi.- Xin lỗi anh Khôi nhé, mải lo chuyện nên em quên.- Một mình tôi sao, còn tên kia nữa chứ?Thủy bẽn lẽn:- Xin lỗi luôn Đông, kỳ quá, anh Khôi cứ trêu người ta.Khôi bảo:- Thôi, ngượng làm gì cô chủ quán, cho tôi ly cà phê sữa đá đi, nhiềunhiều nước đá, đập nhỏ ra nhé. Còn hai cô kia uống gì. Đông nữa.Tôi nói:- Cà phê sữa đá.Kim gật đầu:- Kim và Uyển cũng thế.- Chờ một chút, các bạn nhé.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 92- Yên chí, cô chủ dễ thương.Thủy ngượng bỏ chạy đi. Kim nhăn mặt:- Nhỏ Thủy để nhạc quê ba cục. Thay băng khác đi Uyên.- Biết thay gì bây giờ.- Ta đi thay cho.Kim vào trong, băng nhạc được ngắt giữa chừng để Kim thay băng khác.Kim trở ra, tươi cười:- Nghe được không quí vị, toàn nhạc êm dịu. Vừa uống cà phê vừa nghe,rất thích.- Kim có tài quảng cáo. Mai mốt đi theo quảng cáo sơn đông chắc đôngkhách hàng chiếu cố lắm.Kim nguýt tôi bằng đuôi mắt dài. Thủy mang cà phê ra. Bốn chiếc phinvà bốn cái ly sẵn đá. Cà phê đang nhỏ từng giọt xuống. Khói quyện thơm thơm.Tôi khui bao thuốc mới, Khôi hút liên miên. Có hai cô gái nên cà phê khôngnói chuyện gì được với tôi. Khôi bảo để về nhà. Thủy cũng ngồi xuống nóichuyện với chúng tôi về chuyện thi cử. Cả ba đều mong ngày bãi trường. Tôichợt nhớ ra mùa hè vẫn còn. Những cành phượng vẫn còn đỏ một cách vô tìnhtrong trí nhớ tôi.Khôi bảo:- Còn mùa hè thì sao?Kim cười, cắn chiếc muỗng bao cà phê:- Anh Khôi ngủ mơ chắc.- Lúc nào mà chẳng ngủ mơ, đời là một cơn mơ dài mà.Cả bọn cùng cười. Tôi lấy đá bỏ vào ly cho Kim và Uyển. Những viên đánhỏ tan rất nhanh. Tôi nói với Thủy:- Cho thêm đá chứ cô chủ quán.- Có ngay.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 93Uyển nheo mắt:- Nhưng anh đừng có "đá" người ta đấy nhé.Tôi lườm Uyển:- Giữ mồm giữ miệng một chút. Ăn nói như thế có ế chồng thì đừng cókhóc.- Ai thèm, yêu thương chi cho khổ. Để người ta yêu mình thôi, trong khimình tỉnh bơ đá lông nheo với người khác, thảnh thơi và vui vẻ hơn.- Nghe cô ăn nói thấy mà ghê.- Thục của anh bộ không ghê sao, làm như chỉ có mình Thục là hiền.Kim chanh chua:- Phải rồi, khi người ta phải lòng nhau người ta đều hiền cả. Những ngườidữ không có tình yêu.Khôi nói:- Có chứ, phải có thêm hai cái búa chẻ củi nữa. - Anh không có búa nên Nhàn của anh bay mất.Uyển trêu:- Con sáo sang sông rồi.- Con sáo sổ lồng rồi, anh Khôi chắc đang cần một tạ gừng.Tôi bảo:- Đừng động chạm tới tình cảm riêng tư của người ta chứ. Đừng nên đùatrên nỗi đau khổ của người khác.- Anh Khôi sức mấy mà đau khổ, anh chỉ đau khổ giả vờ.- Thật hay giả vờ người ta cũng đang đau khổ.- Thật thì được, giả vờ không thể tha thứ được. Đau khổ cho đến chết mớithật sự yêu thương nhau.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 94Khôi thở dài não ruột:- Tôi đang chết đây.- Chết vì một người khác thì có. - Ai thế Kim?- Suỵt, bí mật, chiều ta nói cho mi nghe. Chỉ có mình khám phá ra thôi.Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Khôi. Kim cười:- Anh Đông cũng mù tịt luôn. Chuyện này anh thua Kim rồi. Anh Khôimuốn giữ bí mật thì hối lộ nhỏ này đi, không thôi anh khó làm ăn à.Khôi cười:- Không sợ, chả có gì hết.- Rồi anh đừng hối hận nhé.- Cho Kim dọa suốt năm luôn.Thủy nói:- Thủy chả hiểu gì hết. - Uyển cũng mù luôn.Tôi đang lắng nghe một đoạn nhac. Nhạc ở đây không chọn lọc. Cónhững bản khá xen vào đó có những bản quá tồi. Tôi thích nghe nhạc ở nhà,trong phòng khách lúc đêm thật khuya và tắt hết đèn. có một lần dì Hạnh suýtchết giấc vì không ngờ có tôi đang ngồi trong bóng tối. Khi dì bật đèn lên thấytôi ngồi lù lù trong ghế rộng, dì kêu thét lên. Tôi hoảng hồn chạy tới đỡ cho dìkhỏi té xỉu. Dì Hạnh nghe nhạc bằng một bóng đèn nhỏ, vàng, đủ soi bóng dìtrong đêm tối. Dì thường nằm trên ghế dựa, đọc một đoạn sách, vừa nghe nhạc.Nghe nhạc ở đây không thích thú chút nào. Nhưng tôi vừa nghe được một đoạnnhạc hay. Khôi nói:- Trưa nay nhà nào còn dư cơm cho Đông nó ăn nhờ một bữa.- Bộ dì Hạnh bỏ đói à?- Không, Hạnh đi Sài Gòn.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 95Kim tròn mắt:- ủa, đi Sài Gòn gì bất tử vậy, bao giờ Hạnh về, anh Đông?- Vài hôm.- Rồi anh đi lang thang à?Khôi bi thảm giùm tôi:- Nó không có cơm ăn, áo mặc. Ai dám nuôi nó không?Uyển ngó Thủy:- Chắc chỉ có Thủy là đầy đủ can đảm đó.- Tôi không uống cà phê sữa trừ cơm đâu đấy nhé.Cả bọn phá ra cười làm Thủy ngượng cứng không nói được lời nào, Uyểnnói:- Anh Đông không nấu cơm được mà ăn sao. Năn nỉ tụi này đến nấu cho,nhưng anh đi chợ.- Anh Khôi nữa, hai người xách giỏ đi chợ thì tụi này tới nấu cơm liền,tình nguyện và vui vẻ để đức lại cho con cháu.Khôi cười:- Đồng ý, thử coi ai can đảm hơn ai.- Bằng lòng không Uyển, cả Thủy nữa. Uyển nói:- Bằng lòng, anh Đông với anh Khôi thua là cái chắc. Hai anh xách giỏ đichợ, ngày mai cả tỉnh đều biết. Thủy đồng ý đi Thủy, mình thắng là cái chắc.Thủy e thẹn, nhìn tôi nói:- Thủy thua trước, ngượng lắm.Vậy thì để hai đứa này, nhưng kẻ thua phải mất cho người thắng cái gì?- Một chầu kem, một chầu cine?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 96- ít lắm.- Thôi đừng có đùa, lỡ mình thua thật thì khổ.- Mày không dám đi chợ à?Dĩ nhiên là dám, nhưng tao sợ gặp mấy con nhỏ quen bán thịt bò. Nócười bể chợ. Khôi cũng chợt nhớ tới đứa em gái của Nhàn cũng có một sạp hàng trongchợ. Khôi đành chịu thua:Thôi, chịu thua trên nguyên tắc. Con trai không nên xách giỏ đi chợ,nhiệm vụ thiêng liêng đó là của con gái. Con trai không nên xía vô, chỉ nằmngủ chờ đánh thức dậy ăn thôi.Uyển cong môi:- Vậy anh Đông chịu khó ăn cơm tiệm chờ ngày Hạnh về.Kim bảo:- Đề nghị anh Đông tới nhà một người.Uyển ngó Thủy, rồi thúc vào hông Kim nói:- Không nên nói ở đây, nguy hiểm.Bốn ly cà phê cạn khô. Thủy vào trong mang ra một bình trà. NhưngKim và Uyển đứng lên xin về trước. Tôi và Khôi còn ngồi lại. Thủy bỏ vàongồi trong quầy. Khôi nói:- Thủy có vẻ buồn.- Biết làm sao bây giờ?- Mày cũng nên nói gì cho tao còn tới đây uống cà phê thiếu nợ chứ?Tôi cười:- Đời là một nỗi buồn lớn mà.Tôi nhìn Thủy, nàng quay vội đi tránh cái nhìn của tôi. Đôi mắt Thủybuồn quá, cái dáng ngồi cũng buồn. Thủy chỉ dám nói chuyện với tôi khi cóhttp://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 97đông đủ bạn bè. Một mình Thủy không dám nói gì hết. Và tôi cũng không có gìđể nói với Thủy. Tôi thở dài. Khôi bỗng nói:- Bây giờ nói mày nghe chuyện tao. Lúc nãy không nói được.- Nói đi.- Mày sẽ không ngờ.- Nói đi, dĩ nhiên chuyện bất ngờ rồi, nếu tao biết thì đâu có cần mày nói.Khôi ngần ngại một lúc rồi mới nói:- Phiến vừa biên thư cho tao, một bức thư đầy tình cảm. Tao bối rối quá,mày thấy thế nảo- Nội dung bức thư?- Đại khái Phiến chia buồn chuyện tao với Nhạn Nhưng đó chỉ là một cáicớ. Phiến nói rất quí mến tao, từ lâu, từ trước khi có chuyện tao với Nhạn. Phiếncũng được, tội gì mày phải đau khổ với Nhạn. Người đi qua đời tôi rồi.- Tao đang phân vân một chuyện.- Chuyện gì?- ẩn.Tôi chợt nhớ tới ẩn:- à, rắc rối nhỉ?Vì thế, tao chỉ nói cho mày nghe biết rồi bỏ qua. Tao không muốn ẩnbuồn, tình bạn đáng quí, đáng giữ hơn.- Nhưng mày không thể làm gì khác hơn được, mày cũng quí mến Phiếnvậy?- Dĩ nhiên.- Thế, làm sao tránh được. Chuyện tình cảm mà.Khôi dụi thuốc, uống một ngụm nước trà, buông thõng:- Thôi, bỏ qua, kỳ thi này tao phải đậu.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 98Tôi không biết khuyên Khôi thế nào. Tự nhiên rồi gần kỳ thi đứa nàocũng dính vào chuyện tình cảm. Tôi cũng vậy, kỳ thi này tôi phải đậu. Tôi vừathoáng thấy bóng mẹ tôi. Đôi mắt hiền từ của bà, gương mặt khắc khổ ấy. Tôirớt, người buồn nhất có lẽ là mẹ tôi.- Tao cũng vậy, tao cũng phải đậu. Rớt mẹ tao sẽ khóc.Khôi bảo tôi tính tiền. Tôi ngại gặp Thủy, tôi đưa tiền cho Khôi vàoquầy. Nó đứng nói chuyện với Thủy một lúc lâu trong khi tôi ra đứng đợi bênngoài. Lúc ra, Khôi nói:- Thủy nó buồn thật, nói chuyện với tao như sắp khóc.- Chuyện gì?- Nó bảo nghỉ hè xong nó bỏ trường.- Theo chồng à?- Mày nói ác, nó sang tỉnh khác học.Tôi yên lặng đạp xe bên cạnh Khôi. Hai đứa không nói gì thêm. Tới ngãrẽ Khôi về một mình, tôi về nhà. Tôi có ý định ghé Thục nhưng rồi đổi ý. Suốtmấy ngày dì Hạnh đi vắng tôi muốn nằm nhà ôn lại bài. Buổi trưa, tôi nghĩ tớibữa cơm vội vàng ngoài quán, tự nhiên tôi thấy buồn, và có cảm giác như dìHạnh đã rời khỏi căn nhà này mãi mãi. Tôi chỉ còn lại có một mình, lẻ loi nhưchiếc bóng đổ dài trên thềm cửa cũ.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 99Chương 6Ngày thứ hai dì Hạnh vắng nhà, tôi đang nghĩ tới bữa ăn trưa ngoài phố.Buổi trưa nắng sửng sốt mà đạp xe ra mãi tới chợ để ăn cơm rồi đạp xe về tôithấy nản. Buồn quá, tôi buông quyển sách, xuống nhà nghe nhạc. Tiếng chuônglàm tôi sững người ngỡ dì Hạnh về sớm, nhưng người gọi cổng lại là Kim. Tôingạc nhiên hỏi:- Đi đâu vậy.Kim cười, chìa cho tôi mảnh giấy:- Của nàng đưa cho chàng đó, chàng đọc đi. Thông điệp gay cấn nhất thếgiới.Kim lúc nào cũng đùa được, trong lúc tôi đọc mảnh giấy gấp làm bốn thìKim đã vội chạy đi. Tôi không kịp gọi. Kim cũng không chịu nói gì thêm. Tôinghĩ, Thục viết cho tôi chắc có chuyện gì cần thiết:"Đông,Nghe Kim bảo Đông phải ăn cơm ngoài phố không ngon, lại xa quá, nắng dữdội cả buổi trưa. Thôi, trưa nay Đông ăn cơm nhà. Kim và Thục bàn nhau rồi,bây giờ đi chợ, rồi tới nhà nấu cơm Đông ăn. Bài vở học hết rồi nghe, bây giờchỉ còn ngày ứng thị. Thôi Đông đợi ở nhà. Kim cũng dễ thương chứ, đừng cóghét người ta nữa. Có Kim, Thục mới dám tới nhà Đông, không sức mấy dámtới. Thục"http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 100Tôi sung sướng bỏ mảnh giấy vào túi áo. Chữ Thục đẹp quá, những lờiThục viết thật dễ thương. Dễ thương như buổi trưa nay, dễ thương cả ngày nay.Tôi không còn khó chịu với tánh vui đùa đôi khi hơi quá lố của Kim nữa, ít raKim cũng thấu hiểu tình cảm và tình cảnh của tôi và Thục. Tôi nghĩ rằngchuyện Thục tới nhà nấu cơm, đi chợ là do Kim bày ra chứ Thục không bao giờdám nghĩ tới. Kim dễ thương vô cùng, vậy mà lúc nãy chả chịu nói trước để tôicám ơn, khen ngợi Kim. Tôi chạy vào phòng mở nhạc lớn rồi chạy ra ngoàithềm đứng nghe. Trong khu vườn nhỏ tự nhiên tôi có cảm tưởng chim bướm sẽbay đầy, hoa nở hết những nụ búp. Khi thục xách giỏ vào nhà. Cây lá sẽ vẫymừng, và lòng tôi bát ngát như biển xanh. Tôi nghe máu trong thân thể mìnhchạy những nhịp mạnh nhất, trái tim nồng nàn nhất. Buổi sáng hôm nay đẹpnhất. Tôi lên phòng ôn lại bài. Tôi thấy những dòng chữ như múa reo, nhảynhót vui đùa trước mắt. Nhưng rồi tôi cũng hồi hộp để lắng nghe tiếng chuônggọi cổng. Nếu trường hợp gì xảy ra khiến Thục không đến được mà người đếnlại là Kim thì chắc Kim hết dễ thương. Tôi cũng buồn bã chết được. Tôi nhìnđồng hồ từng chập, nghe nhịp tim mình đập loạn theo từng trang sách tôi đọcqua. Tiếng chim kêu ngoài cây lá cũng nôn nả thúc bách. Hàng nhạc ngựa saygió cũng như muốn kéo thời gian chậm lại. Đường từ nhà Thục tới chợ, rồi từchợ về đây tưởng như xa ngàn dặm. Tôi cố nhắm mắt để không nghĩ ngợi gìthêm, để tin rằng rồi Thục sẽ đến, cuối cùng em sẽ đến. Thục tới thật, tôi nghe tiếng chuông gọi cổng là phóng xuống cầu thang.Tôi vừa chạy vừa trách mình quá lo xa. Những kẻ lo xa là những kẻ tự làm khổmình trước tiên. Thục đến đó, xinh tươi trong màu áo, rực rỡ nụ cười dưới dànhoa giấy đỏ thắm. Bên cạnh là Kim, Kim ôm lỉnh kỉnh những gói giấy. Kim dễthương vô cùng. Tôi mở cổng, Thục và Kim vào. Mặt Thục đỏ ửng, ngại ngùngnói:- Nếu bạn Đông đến chơi thì sao?Tôi tươi cười:- Không mở cổng, nó tưởng đi vắng, nó bỏ về.- Sợ quá.- Đừng sợ Thục, không có gì hết, cứ xem... như ở nhà.Kim thúc hông bạn:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 101- Phải liều, cứ sợ mãi rồi làm sao. Khi người ta yêu nhau người ta liều dễsợ. Nhảy qua năm bảy ngọn núi, trèo qua cả chục trái đồi, bơi qua hai mươimấy cái biển cũng dám nữa là.Tôi suỵt Kim. Thục càng đỏ mặt khi nghe Kim nói. Tôi đành phải đánhtrống lãng.- Kim nói nghe ghê, chứng tỏ con người đầy kinh nghiệm.- Kinh nghiệm gì, đừng có hiểu lầm tai hại nhé.- Chứ sao Kim rành quá vậy.- Thấy người ta.Kim và Thục vào nhà sửa soạn thức ăn ra bàn. Hai người bàn nhau nấumón này món kia. Tôi đứng cười. Có cảm tưởng như hôm nay hai người cho tôiăn giỗ, một cái giỗ cực lớn. Kim hỏi:- Đông muốn ăn món gì?- Món gì cũng muốn ăn hết.- Người ta dễ tánh nhỉ, thế thì Thục cứ yên tâm mà trổ tài đi.Thục nói:- Miệng thì nói vậy chứ khi ăn thì tha hồ chê.Kim đuổi:Thôi, Đông lên nhà học bài đi. Khi nào xong kêu xuống ăn. Đừng đứnglạng quạng ở đây người ta khó nấu nướng.- Đứng nhìn thôi chứ bộ.- Không được.- Kim hôm nay làm tàng nhỉ.- Lâu lâu mới được lên mặt một bữa, dại gì không làm tàng. Đông lênnhà học bài đi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 102Thục ngó tôi cười. Thục chắc cũng đồng ý với Kim đuổi tôi đi chỗ khácchơi.- Đi ra ngoài vườn được không Kim?- Đi đâu tùy ý, miễn đừng xớ rớ ở đây thì được.- Đi một chút trở vào được không?- Xong rồi, nghe kêu mới vào.- Khó quá.Tuy thế, tôi cũng đi chỗ khác. Tôi đi dạo trong khoảng vườn nhỏ, đi hếtlối đi trải sỏi rồi ra cổng, rồi từ cổng trở vào, hút hết cả nửa bao thuốc vẫn chưathấy Kim gọi vào. Buổi trưa đã tới, nắng gắt và bóng tôi cụt ngủn in dưới mặtđất. Tiếng một con chim cu gáy ở đâu xa vọng tới nghe buồn buồn.Rồi Kim cũng gọi tôi vào. Bữa cơm được dọn sẵn. Tôi thấy nhiều thức ăntrên bàn. Trong những chiếc dĩa lớn toàn những màu sắc của rau, món ăn. Tôisung sướng vì trưa nay Thục và Kim cùng ở lại. Bữa cơm bắt đầu với tiếngnhạc vặn nhỏ. Thục và Kim từ trong bếp ra nên mặt người nào cũng đỏ ửng.Kim hỏi:- Nội trợ như vầy được chưa?- Giỏi rồi, hai mươi trên hai mươi mỗi người.- Đừng có nịnh.- Thật chứ, giỏi quá, bữa ăn ngon, nhìn không cũng đủ thấy ngon.Tôi nhìn thấy mắt Thục mở lớn, sung sướng. Chúng tôi ăn chậm, nóichuyện. Phải thành thật mà nói rằng, chưa bao giờ tôi ăn thấy ngon như vậy.Kim luôn luôn pha trò trong bữa ăn để trêu tôi và Thục. Tôi sung sướng ngắmniềm vui của Thục, nghe cả niềm vui của mình nhảy quanh, như những bướcchân chim. Ăn xong, Thục và Kim dọn dẹp dưới bếp. Tôi ngồi ghế nghe nhạc,thấy một ngày sắp sửa trôi qua, nhanh chóng quá. Hình như hạnh phúc thì trôinhanh còn khổ đau thì đứng lại. Một lúc Kim và Thục lên. Tôi nói:- Chiều nay làm gì?Kim đáp:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 103- Chút Kim và Thục về. Chiều Đông tự hâm lấy thức ăn và ăn một mình.Ngày mai Hạnh về rồi.- Đã chắc gì.- Thế nào Hạnh cũng về mà. Còn lo ôn bài thi nữa.Tôi nhớ tới ngày thi của Thục, tôi hỏi phòng và số ký danh. Thục hỏi:- Đông biết để làm gì?- Để đi xem bảng cho Thục.- Người ta không biết đi xem sao?- Đông lắm, con trai mạnh khoẻ mới chen vào xem được, con gái chỉđứng ngoài.- Thôi, sợ rớt lắm.Tuy nói thế nhưng rồi Thục cũng ghi số ký danh cho tôi vào trong mộtmảnh giấy. Tôi bỏ vào túi áo nói:- ở chơi cả buổi chiều không được sao?Thục le lưỡi:- Xin ông già chỉ có buổi sáng cũng là may rồi, nhờ Kim nói đó. ở lại cónước đi luôn.- Chiều nay định kêu Thục và Kim đi ciné, có phim mới.- Gan nhỉ, Đông đi một mình. Thục chả dám đâu, gặp người quen thìchết.- Có Kim mà sợ gì.Kim nhìn tôi, cười:- Kim cũng chả dám, Kim với Thục thì đi được. Có Đông mọi chuyện sẽkhác ngay.- Có gì khác?- Người ta sẽ hiểu lầm.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 104- Ai muốn hiểu sao thì hiểu, mình đi chơi cũng sợ người ta nữa sao?- Không phải sợ.Thục ngồi cúi mặt nhìn những ngón tay mình. Kim đã hết dễ thương từgiờ phút này. Lẽ ra Kim phải bắt Thục đi, nói vào một tiếng. Đằng này Kimcũng có vẻ về phe với Thục. Tôi không biết nói sao hơn, đành ngồi im. Kimbỗng hỏi:- Đông có sách nào mới không?- Có mấy cuốn.- Không phải sách học đâu à nhà. Người ta hỏi tiểu thuyết.- Học bài không lo, thi tới nơi rồi mà đọc tiểu thuyết.- Đừng có giở giọng anh cả người ta. Học bài lúc nào chả được. Lâu lâuphải đọc sách để mở mang trí óc chứ. Học bài hoài riết "mát" thần kinh sao?Tôi cười:- Lên phòng mà lấy, có cuốn "Chuyện Tình" tha hồ mà khóc.- Cảm động lắm hả?- Bảo đảm, khóc không vơi nước mắt.Kim bảo Thục:- Hai người ngồi đó tâm tình nhé, ta đi kiếm sách đọc. Buồn quá rồi.Tôi cám ơn Kim. Cám ơn âm thầm. Tôi mong Kim sẽ nghiền ngẫm cuốn"Chuyện Tình" tới bảy giờ tối. Và đừng trở xuống nhà nữa. Kim vừa khuất, tôinói với Thục:- Định biên cho Thục một cái thư, nhưng cuối cùng không viết.- Tại sao không viết?- Thấy làm sao, kỳ kỳ...- Đông viết thư chắc hay lắm, Hạnh khen Đông hoài.- Một bức thư, bây giờ, có nên chăng?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 105Thục cười:- Biên thư thì người ta đọc, không biên thì thôi. Hỏi như thế làm sao trảlời được.- Thục không biết gì hết.- Biên thư mới biết được chứ.Tôi bỏ chỗ ngồi, tới gần Thục, nhưng Thục xích ra. Tôi cười thầm, nếubây giờ tôi nắm tay Thục chắc có nước Thục bỏ chạy. Thục cự:- Đông làm vậy Kim thấy thì sao?- Ngồi gần thì có gì?- Kim cười chết.- Kim cười khỏi lo, chỉ lo Kim khóc thôi.- Không giỡn à.Tôi nhìn thẳng vào mắt Thục. Khiến Thục phải quay đi. Thục nói:- Đông nhìn gì dữ vậy, mắt Đông to quá.- Nhìn để xem thấy gì trong mắt Thục.- Thế Đông đã thấy gì?- Chưa nhìn rõ.- Nhìn như nuốt người ta mà bảo không rõ.Tôi cười:- Nhìn giữa chừng Thục quay đi.Thục cười khúc khích. Tôi nghe hơi thở Thục rõ ràng trong lồng ngực.Tôi cũng nghe hơi thở dồn dập trong ngực mình như khi tôi chạy lên một condốc cao. Thục nép sát người vào thành ghế, nếu không có thành ghế ngăn lại,chắc Thục rơi xuống đất. Tôi phì cười:- Thục làm gì mà cực khổ như thế, ngồi bình thường không được sao?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 106- Tại Đông.- Có làm gì đâu.- Đông lấn người ta vào sát thành ghế, ngồi xích ra đi.- Ghế chật, có bao nhiêu thôi.- Đông trở về ngồi ghế của Đông đi.- Ngồi đây một chút không được sao?Thục ngó tôi:- Đã hết một chút rồi, Kim ở trên lầu Kim xuống thấy ngồi gần nhau Kimhiểu lầm.- Còn gì nữa mà hiểu lầm.- Đông kỳ quá.- Thục cũng kỳ quá. Cái gì cũng sợ hết. Không biết còn những gì Thục sợnữa.- Thục sợ suốt đời.Thục vẽ những vòng tròn trên bàn. Tôi nhìn tóc Thục buông xuống vai.Tôi yêu những sợi tóc đen nhánh của Thục, nhưng không biết làm sao. Thụcngồi gần, nhưng xa cách quá. Giữa tôi và Thục chưa ai nói với ai một lời nào.Chưa nói gì, toàn những câu mưa nắng chưa ăn nhập vào đâu. Tôi biết trongmắt Thục, bây giờ đã có một vệt khói mờ, những hạt ngọc long lạnh cho tìnhcảm. Nhưng Thục e dè quá đổi. Thục như con thỏ bạch. Tôi chỉ dám đứng xamà nhìn, nếu tôi ôm nó vào lòng, con thỏ bạch sẽ chết. Chết vì vỡ trái tim. Tôithở dài:- Thi đậu, Thục làm gì?- Học nữa.- Chỉ biết học thôi sao?- Chứ biết làm gì bây giờ, à, tìm thơ của Đông đăng trên báo đọc.- Tôi không có gởi đăng báo.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 107- Đông giấu à?- Tôi chép vào một cuốn sổ, chỉ đưa cho một người đọc.- Ai mà được Đông dành đặc biệt quá vậy.- Thục.Thục tròn xoe đôi mắt:- Thục?- Đúng, Thục có thể đọc bất cứ giờ phút nào Thục muốn.- Sợ Thục không cảm nổi thơ, Thục ngu dại lắm.- Nhưng tôi thích thế.- Hạnh được đọc chưa?- Chưa- Sao không đưa cho Hạnh đọc?- Không, dì Hạnh phải đọc sau Thục.Thục nhìn tôi, chớp mắt:- Cho Thục mượn bây giờ được không?- Bất cứ giờ phút nào.- Cho Thục mượn tối nay về nhà đọc.Tôi gật đầu. Phải chi tôi đã viết xong bức thư gửi cho Thục kèm luôntrong tập thơ thì không còn gì hơn. Tôi khờ quá, bây giờ tôi biết Thục sẽ nhậnbất cứ cái gì tôi đưa. Vậy mà tôi cứ lo sợ. Tôi muốn đấm vào mặt mình. Tại saotôi có thể khờ đến như thế. Thục cười:- Thi đậu Đông làm gì?- Học thêm.- Chỉ có học thôi sao?- à, viết thư cho Thục nữa chứ.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 108Thục cười:- Có bao giờ Đông nghĩ tới một ngày nào phải xa tỉnh lỵ nhỏ bé nàykhông?- Chưa. Dù sao, cũng còn một năm nữa sống ở đây. Tỉnh lỵ này đáng yêuquá. Nó êm đẹp như một giấc mơ vàng.- Rồi sẽ có một ngày Đông ghét nó. Con trai như một thứ thời tiết, thayđổi bất thường.- Còn con gái?- Con gái như bức tượng, muôn đời vẫn vậy.- Con gái là một mùa, không phải là một bức tượng. Mùa cũng có mùanày mùa khác. Nhưng tôi nghĩ mùa đẹp nhất là mùa người con gái tới tuổi biếtyêu thương.- Không ai nói như Đông cả.- Chưa chứ không phải không. Tôi yêu tỉnh lỵ u hoài này, nếu phải xa nóchắc tôi buồn lắm.- Dĩ nhiên, nhưng con trai thay đổi tình cảm nhanh như mưa rồi chợtnắng. Ngày nào đó Đông sẽ không nói như vậy nữa, Đông sẽ nói khác.- Ngày đó không có đâu.- Tỉnh lỵ này của Thục đó, người nào ghét nó Thục cũng ghét luôn ngườiđó.- Tôi yêu tỉnh lỵ này suốt đời. - Đông khôn quá.Kim trở xuống với quyển sách cầm ở tay. Kim thoáng nhìn chúng tôi, rồicười nói:- Sách dầy quá, phải về nhà đọc. Về chưa Thục?- Về.- Về thật à?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 109Kim nheo mắt:- Nãy giờ năn nỉ không được sao. Về thật chứ đùa gì nữa, trưa quá rồiThục ơi. Về học bài.Tôi liếc Kim:- Làm như siêng học dữ.- Không siêng trợt vỏ chuối ai khóc dùm cho đây. Thôi về Thục ơi, mikhông về ta bỏ lại à.Tôi bảo Thục:- Để Kim về một mình.- Nó chửi chết.Tôi ức Kim không thể tả. Nhưng Kim đã dẫn xe ra đứng chờ Thục. Tôingó Thục, chờ đợi Thục thay đổi ý kiến, Thục bối rối nói:- Thôi để Thục về, tối Đông có ghé nhà chơi cho mượn tập thơ nhé.Thục nói như một lời hẹn. Tôi không biết làm sao hơn để Thục lên ngồicho Kim chở về. Lúc đóng cổng, Kim quay nói với tôi, nheo mắt:- Xin lỗi Đông nhé, ghét lắm, nhưng rồi mai mốt sẽ cám ơn nhỏ này.Tôi không thèm nói gì với Kim mà quay vào nhà. Tôi muốn nằm hoài,mắt nhắm nhưng tai vẫn cứ dõi nghe những tiếng động ngoài trời. Nghe hàngnhạc ngựa reo say trong gió lớn buổi trưa. Tôi yêu Thục mất. Thục về tôi thấyquay quắt trong lòng. Như vừa đánh rơi mất trái tim mình trong một cơn mưa.Tôi phải làm gì cho hết buổi chiều nay, rồi còn những ngày tháng tới. Chuyếnxe lửa về ngang qua nhà. Tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt, tiếng còi húvang, chạy dài qua các đỉnh cây. Tôi chồm dậy tới bên cửa sổ nhìn xuốngđường. Cái toa xe lửa cuối cùng vừa vụt qua, những ngọn cây khua động trongnắng trưa gay gắt và những đám mây trời bay trên cao. Tôi lấy quyển sách, ônlại những trang đã học ban sáng. Cuối cùng tôi thiếp đi lúc nào không hay.Khi tôi thức dậy trời đang có cơn mưa. Không khí thấm lạnh và gió vútđi ngoài vườn. Tôi nằm yên lắng nghe mưa đổ. Tiếng những con chim vỡ tổ gọinhau trên mái ngói. Lâu quá, trời mới có cơn mưa. Sau cơn mưa này thời tiết sẽhttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 110thay đổi. Tôi vẫn không hiểu được, hay là rất mơ hồ trước thời tiết ở đây. Mùahè còn chưa tới, hay đã hết khi mưa đến. Chỉ có một điều sau mỗi trận mưa,sáng sớm ra đường nghe cây lá thay đổi, những bông phượng như nở to hơn, đỏthắm hơn. Trưa nắng, nghe ve kêu nhiều và ròn rã hơn. Tôi nằm nghe và nhớnhững cái đâu đâu, từ xa xưa lắm trở về. Và khi tôi nhớ tới Thục thì có tiếng gọicổng. Tôi chạy vội xuống nhà không kịp lấy áo mưa. Khi mở cổng tôi muốn runlên vì người gọi cổng không phải là dì Hạnh, mà là Thục. Tôi dành lấy chiếc xeđạp của Thục dắt vào sân. Thục mặc áo mưa. Trên chiếc giỏ nhỏ của chiếc xeđạp tôi thấy mấy cuốn vở mới tắm đẫm nước mưa. Tôi lấy mang vào nhà, mấycuốn vở ướt hết không còn trang nào khô. Thục cởi áo mưa ra máng vào thànhghế. Thục có vẻ lạnh. Thục đứng co ro bảo:- Thục ra phố mua mấy cuốn sổ về làm nháp, không ngờ lúc về ngangđây mưa to quá, phải gọi cổng. Đông đang làm gì?- Ngủ mới dây.- Sướng nhỉ, vậy mà người ta tưởng đang học bài.- Định dậy rồi học, học bài trong buổi chiều thú hơn.- Thôi Đông lên học bài đi. Thục hơ khô mấy cuốn vở rồi về.- Tôi nói:- Quăng đi chứ còn xài được gì, nó rách tả tơi thế này, Thục không thấysao?- Rồi làm sao, mai mốt chẳng lẽ lại xin tiền ba mua nữa.- Ngày mai Thục có vở mới đừng lo.- Quăng uổng lắm.- Chứ xài không được, tiếc làm gì.Tôi không cho Thục hơ khô mấy quyển vở. Tôi lấy khăn mặt của dìHạnh cho Thục lau nước mưa bám trên mặt. Nhìn hai cổ tay tròn, trắng hồngcủa Thục đưa cao lên tôi nghĩ là hai cổ tay xinh xắn của con búp bê. Nhữngcọng tóc mai bám hai bên thái dương Thục, ướt nước. Gương mặt Thục hơixanh vì mưa lạnh, tôi hỏi:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 111- Thục lạnh không?Thục gật đầu, mỉm môi cười. Tôi nói:- Lên phòng cho khỏi lạnh.Thục ngoan ngoãn theo tôi lên phòng. Không có Kim. Thục bớt e dè vàdạn dĩ hơn một chút. Tôi đóng cửa sổ lại cho gió đừng lùa vào, mưa dừng tạtnhững hạt bụi nhỏ qua cửa. Thục ngồi trên mép giường tôi ngó loanh quanh.- Phòng của Đông đẹp quá.- Thế mà bị dì Hạnh la hoài, lâu lâu dì Hạnh phải lên dọn dẹp mới ngănnắp được.- ừa nhỉ, Đông không quét phòng sao giấy vụn nhiều quá, bị la là phải.- Trước kia có bà giúp việc. Bà đổ dùm giỏ giấy rồi quăng đi đâu mấttiêu. Định nhờ bà ấy mua cái khác thì bà nghỉ.- ừa, sao lại nghỉ? Bà ấy đau à?- Không, con bà đau, bà xin về quê nghỉ ít lâu.- Rồi bà có lên không?- Chắc có, nhưng không biết bao giờ.Thục ngó quanh tìm cái gì. Tôi hỏi:- Thục tìm gì?- Đông có cây chổi không?- Dưới nhà.- Lấy lên Thục quét phòng dùm cho. Rác với giấy vụn nhiều quá thế nàyĐông ăn ở thật bê bối.Tôi cười:- Mỗi tuần mới dọn một lần.- Hôm nay cũng cuối tuần rồi, còn gì. Để tuần sau hả?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 112- Dám lắm, vì cũng còn tùy siêng hay chưa siêng nổi. Đông cười.- Con trai bê bối ghê.- Lúc nãy Thục vừa mới khen phòng đẹp, sao giờ lại chê.- Bây giờ chê rồi, đẹp mà nhiều giấy vụn quá rối mắt.Tôi ngồi cười, lấy thuốc hút. Thục nhăn mặt:- Đông hút thuốc nhiều không?- Buồn hút chơi mấy điếụ- Tới mấy điếu lận, đừng có hút nhiều nghe, không tốt, lủng phổi à. Thụccó một ông anh họ hút thuốc gì mà đến vàng tay, trông kỳ lắm. Đông đừng cógiống như vậy.Tôi sung sướng nghe Thục dặn điều này điều nọ. Như thế Thục đã để ýtới đời sống hàng ngày của tôi. Thục như một người tình lo lắng cho người yêucủa mình. Tôi ngắm Thục. Bây giờ gương mặt Thục đã bớt xanh. Trong bóngtối của căn phòng không bật đèn, gương mặt Thục trắng và đẹp như một thiếunữ trong tranh. Thục ngồi đó. Ké né trên mép giường, hai bàn tay vòng để lênđầu gối, mái tóc dài buông rũ xuống che nửa gương mặt, thỉnh thoảng Thục đưatay vén mái tóc qua một bên, cổ tay tròn với chiếc vòng ngọc thạch xanh biếc.Chiều nay Thục mặc áo dài màu tím than, màu áo chìm trong bóng tối. Tôi nghĩtới bài hát trong đó có mấy câu đau đớn nói về màu áo tím. Từ lâu tôi chưa muanổi cây đàn. Nếu lúc này có đàn tôi sẽ không ngần ngại gì mà không ngồi đàn,hát cho Thục nghe bài hát đó. - Đông học bài đi.- Không học được. Thục ngồi đó không cách nào học được.- Thế để Thục về.- Thục về lại không học được, như lúc trưa đó, Thục về tôi phải ngủ liênmiên cho hết buổi trưa buồn bã.- Đông phải học bài chứ, Đông sắp thi rồi. Đừng thi rớt, buồn lắm.- Sẽ học, con trai không sợ rớt.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 113- Gan thật.- Rớt học lại. Đậu thì được lên lớp, rớt ngồi lại học thêm một năm, lănlộn quá chỉ thêm khổ.- Đông ngược đời ghê đó.Tôi cười. Thục với lấy chiếc gối dài ôm trong lòng. Chân Thục đu đưamột cách hồn nhiên. Tôi ngồi im lặng ngắm Thục đến khi Thục ngượng phảiquay mặt đi. Bây giờ Thục đã hiểu, hay là cả hai đứa đều hiểu rõ tình cảm củangười này đối với người kia. Tôi muốn nói với Thục nhiều lắm, cho đến hết cơnmưa của buổi chiều nay. Cơn mưa đã đưa Thục đến, làm ấm lại căn phòng nhỏtrơ trọi của tôi. Làm mưa bên ngoài nồng nàn, ngọt xớt từng phiến. Đồng thờitôi cũng muốn im lặng, nỗi im lặng tuyệt vời giữa tôi và Thục. Tôi gọi nhỏ:- Thục.Thục ngước nhìn tôi, nhưng tôi im lặng. Thục nói:- Gì thế Đông?- Sao Thục lại ghé vào trong cơn mưa.- Sợ lạnh.- Thục có nhớ gì không?- Nhớ, một chút thôi.- Đông nhớ Thục quá.Tôi ngạc nhiên thấy mình nói ngon lành mà không ngượng ngâp. Có lẽtại tôi đang xúc động thật tình. Tôi cũng nhận ra lối xưng hô của mình lộn xộn,khi thì xưng tên, lúc xưng tôi. Thục cũng luống cuống:- Thục có gì để nhớ đâu.- Thục hiền lắm, xinh lắm.- Nhiều người khác hiền, xinh hơn Thục nữa, rồi Đông sẽ gặp.- Không còn ai hơn Thục.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 114Thục sợ lắm, sợ tình cảm sẽ là một cái gì tan nát, thà đừng thân thiết vớinhau đỡ đau buồn hơn. Thục yếu đuối trước đau buồn. - Có gì đau buồn?- Rồi sẽ có, biết bao nhiêu nỗi buồn.- Thục quá lo xa.- Hình như nó thấp thoáng đâu đây chứ Thục không lo xa. Tình cảm aimà đoán được, phải không Đông?- Đoán được chứ, không đoán được sao có cơn mưa kỳ diệu như thế này.Cơn mưa đã đưa Thục tới, xui Thục ghé lại.- ừ nhỉ, Thục không biết đi đâu, lẽ ra Thục tới nhà Kim.- Đó, thấy không. Chúng ta đã có một mối dây vô hình ràng buộc khiếnThục phải vào đây.- Đông đừng nói với ai nghe. Ngượng lắm.Tôi sung sướng tới ngồi cạnh bên Thục. Tôi sung sướng thấy Thục khôngngồi xa tôi nữa. Và tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá của Thục, khiến Thụcrun lên, sợ hãi. Tôi yên lặng nghe hạnh phúc tuyệt vời của mình thành sóng, vỗdào dạt trong lòng. Tôi ngửi thấy mùi thơm trên tóc Thục, hương thơm ban đầungào ngạt hơn bất cứ hương thơm nào. Thục rụt bàn tay lại, và tôi ngạc nhiênthấy Thục khóc.Tôi hỏi:- Sao vậy Thục?Thục lắc đầu, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn xuống má. Tôi luốngcuống dỗ dành Thục, một lúc Thục nói:- Thục sợ lắm.- Có gì Thục sợ.- Ngày mai, ngày kia, biết Đông có còn thân thiết với Thục không?- Tôi yêu Thục suốt đợihttp://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 115- Thục đưa tay bịt miệng tôi. Thục gật đầu, mím môi nói:- Thục biết. - Sao Thục còn sợ?- Không hiểu sao Thục vẫn cứ sợ.- Thục.Tôi áp bàn tay Thục lên ngực tôi. Tiếng khóc của Thục như vỡ ra, ào lên,tan lẫn vào trong tiếng mưa đổ lớn bên ngoài. Tôi đặt trên trán Thục một chiếchôn làm Thục sợ hãi rụt bàn tay về. Tôi nói:- Chỉ hôn trên trán Thục thôi.- Đông đừng làm Thục sợ.- Không có điều gì làm Thục sợ cả. Thục tin không?Thục gật đầu. Tôi nghĩ Thục khóc bằng những giọt nước mắt hạnh phúcnhất. Những giọt nước mắt nồng nàn. Tôi hứng cả trên vai áo, như hứng cả mộtthời thơ dại của Thục, một thời thơ dại của tôi. Và một thời để chúng tôi yêunhau, thương nhau nồng nàn hơn mưa, ngào ngạt hơn hương mái tóc. Tôi lấykhăn lau nước mắt cho Thục, nàng ngượng, quay mặt đi. Căn phòng ấm áp hơnbao giờ. Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu, tưởng như thời gian dừng lại dướichân. Mưa vẫn đổ lớn, và tôi mong mưa đừng bao giờ tạnh. “Em đến thăm anhmột chiều mưa, mưa dầm dề đường trơn ướt tiêu điều, em đến thăm anh trờimưa gió, đường xa lạnh đầy. Mặt nhìn mặt cầm tay bâng khuâng không nói mộtcâu...” tôi nghĩ miên man tới mấy câu trong bài hát tình nhân đó. Tôi hỏi:- Thục biết hát bài hát dành để hát trong chiều mưa tới thăm nhau không?- Bài “Em đến thăm anh một chiều mưa”?- Giỏi quá.- Đông hát nghe đi.- Không có đàn, hôm nào Đông mua cây đàn và sẽ hát cho Thục nghe bàihát đó.- Còn những câu gì nữa Đông?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 116Tôi hát nhỏ:- Mặt nhìn mặt cầm tay bâng khuâng không nói một câu. Lòng nghẹnngào hồn anh như say như ngây gì đâu. Gió đưa cánh chim trời, đó đây cách xavời...- Không phải, mấy câu chót cơ.- Ta ước mơ một chiều thêu nắng, em đến chơi quên niềm cay đắng vàquên đường về...- Đông giỏi ghê, thuộc cả bài.- Mong như thế, mong Thục quên đường về.Thục cười, tròn mắt:- Không quên được đâu, ông già với cây chổi lông gà vẫn nhớ hơn, dù rấtmuốn quên đường về.- Đông đưa Thục đi thi?- Thôi, Thục đi với Hạnh, được rồi.- Chờ Thục về?- ở đâu?- Trước cổng trường.- Không được, chờ ở xa xa, càng xa cổng trường càng tốt.Tôi ngẫm nghĩ một lát, nói:- Quán nước ở đầu ngã tư đường.- Chỗ đó cũng đông.- Thôi, ngồi đợi Thục trong công viên vậy, Thục về ngang nhớ kêu.Thục gật đầu cười. Tôi nhớ số phòng, số ký danh của Thục hơn nhớ ngàysinh tháng đẻ của tôi. Thục thi trường Tiền Giang, bên kia cầu, phòng số 9, sốký danh 18753. Từ đó về ngang công viên hơi xa. Phải nói là xa quá với sự chờđợi, nhưng Thục muốn thế, tôi đành chìu nàng:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 117- Mấy giờ rồi Đông?- Mưa còn lớn Thục chưa về được đâu.- Tối quá về bị la đấy nhé.- Nói trú mưa nhà nhỏ bạn..- Lúc này Thục nói dối đều đều.- Đừng lo, chưa bao giờ Thục nói dối dễ thương như lúc này.- Còn xúi người ta nói dối nữa hả?Tôi cười. Thục dĩ nhiên là không muốn về chút nào, nhưng đôi mắt cũngcứ nhìn ra mưa vẻ lo ngại. Tôi ngồi gần Thục, nghe trái tim mình đập loạn lên,nghe chung quanh tràn ngập những yêu thương thân ái từ đâu mới kéo về, mớinhận ra, như là không khí của căn phòng, lũ bàn ghế. Thục ké né bám lấy mépgiường, tay Thục run lật bật, hơi thở Thục bàng hoàng. Tôi thấy tội nghiệpThục, nàng như con sóc con trước đôi mắt của người thợ săn. Tôi bật cười:-Thục giống như một chú sóc con.Thục tròn mắt:- Người ta như vầy mà là sóc?- ừ, một chú sóc con ngơ ngác, run rẩy trong tay người lạ.- Run bao giờ.- Nhìn xuống tay coi.Thục nhìn xuống. Quả nhiên bàn tay Thục run từng hồi trong tay tôi.Thục ngượng quá giựt vội ra, mặt đỏ bừng quay đi chỗ khác. Tôi sung sướngcười thầm. Nhớ tới một đoạn truyện nào đó tôi đã đọc. Đoạn truyện tả mộtngười con gái và một người con trai mới biết yêu nhau. Anh con trai muốn hônngười con gái nhưng không dám bèn bảo người con gái ngây thơ tin lời nhắmmắt lại. Và bất ngờ nhận được chiếc hôn nơi môi. Tôi muốn bảo Thục nhắmmắt lại lắm, nhưng tôi không dám.- Thôi Thục về nhé.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 118- Đòi về hoài, trời đang mưa lớn không thấy sao?- Nhưng biết chờ chừng nào mưa mới tạnh.- Từ từ nó tạnh.- Như thế tối mất.- Đông đưa Thục về, lo gì?- Thôi, Thục về một mình được mà. Tôi nắm tay Thục, bàn tay đã bớt run, đồng thời hơi ấm cũng nồng nhiệtthêm. Tôi vuốt ve lên những ngón tay tròn, thon như đầu mũi viết. Thục e thẹnnói:- Tay Thục chỉ để rửa chén, giặt bao bố, quét nhà, không đẹp đâu.Tôi không nói gì, cứ để mặc cho Thục tha hồ nói. Tôi vuốt ve bàn tay,thương yêu nó, như sợ nó sắp mất. Thục hỏi:- Tay Thục xấu nhất trần gian, phải không?Tôi lắc đầu. Thục tiếp tục nói:- Tay Thục là bàn tay voi, to lớn, xấu xí. - Nhưng Đông thương bàn tay như thế.- Đông xạo.- Thật.- Không tin.- Thục muốn tin không?Tôi không để Thục trả lời, kéo ngay bàn tay của nàng đưa lên môi hôn.Thục ngượng quá, giựt bàn tay về và giấu luôn không cho tôi nắm nữa. Thụcgiận dỗi ngồi im không thèm nói chuyện với tôi. Con gái thật kỳ lạ, đã chongười ta nắm tay, nghĩa là cho luôn bàn tay mình rồi. Tôi hôn hay để dành cũngđược. Khi hôn lại giận, khi nắm trong tay vuốt ve thì cho. Kỳ lạ. Tôi nghiêngmặt ngó Thục. Nàng giấu mặt sau mái tóc. Tôi nói:- Thục giận hả?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 119- Dĩ nhiên rồi.- Tại sao giận kỳ vậy.- Tại sao hôn tay người ta?- Tại vì Thục cho người ta nắm tay.- Cho nắm tay thôi, biết không?- Tôi cười:- Thục không chịu nói trước, tưởng Thục cho bàn tay ấy luôn. Muốn làmgì thì làm.Thục cong môi:- Nghĩa là Đông chặt nó quăng vô thùng rác cũng được hả?- Ai làm thế, người ta giữ lấy mà hôn chứ. - Bộ hôn mới được sao?- Chứ để dành mai mốt hôn cũng vậy.- Để dành đi.Tôi cười:- Từ bây giờ để dành.Thục không thể giận lâu được, rồi bàn tay nàng cũng ở trong tay tôi. Bàntay Thục càng mềm, vàng ấm sau những hồi cãi vã. Tôi không hiểu sao hai đứahay gây lộn, trong khi tôi vẫn thương Thục mỗi phút mỗi giờ. Và chắc Thụccũng thế.- Mưa sắp tạnh rồi à nha.- Chừng nào tạnh hẳn Thục mới được về.- Người ta có chân, muốn về lúc nào cũng được chứ không xin phép aicả.Tôi cào nhẹ trong gan bàn tay của Thục khiến Thục nhột vùng vẫy bàntay định thoát ra, nhưng tôi nắm chặt quá, Thục cự nự:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 120- Làm tàng hả?- Thua Thục xa, Thục dữ quá.- Rồi còn kinh khủng hơn nữa. Người ta còn mát thần kinh nữa cơ. – Thục cười.- Có thuốc chữa, đừng lo. Khi nào mát cốc lên đầu mấy cái thì hết ngaytức khắc.Thục bỗng vùng chạy tới cửa sổ nhìn ra một hướng trời và mừng rỡ nói:- Mưa tạnh rồi, Thục về.- Còn nước trên cây đổ xuống, cũng ướt hết áo chứ bộ.- Có áo mưa, Thục phải về, trời sửa soạn tối rồi, Đông cũng phải ăn cơmnữa chứ.- Không ăn cũng chả thấy đói.- Vậy Đông nhịn tới khi Hạnh về nghe.Thục chạy vội xuống nhà. Tôi rượt theo Thục hai đứa như đuổi bắt nhautrên cầu thang. Nhưng Thục tới trước tôi, nàng khoác áo mưa vào. Tôi nắm tayThục lại:- Tối nay Thục làm gì?Thục nhắm mắt:- Như thế đó.- Nghĩa là gì?- Ngủ, trời ơi, người ta đã nhắm mắt mà không biết.Tôi cười. Thục vén lại mớ tóc. Thục ngó mấy cuốn vở tả tơi trên bàn. Tôinói:- Tối Thục chờ Đông mang vở tới đền cho nhé.- Thôi Đông đừng ghé nhà buổi tối, sợ ông già lắm.- Chứ làm sao, vở mới của Thục đã ướt hết?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 121- Ngày mai Thục ghé.- Trưa, sáng, chiều hay tối?- Trưa, chừng nào Hạnh về.- Sáng sớm không được sao?Thục nhăn mặt:- Sáng sớm làm sao được, phải dọn dẹp nhà cửa nữa chứ bộ. Còn đi chợ,nấu cơm.- Nhỏ Hiền không biết làm gì hết ả- Biết chứ. Nó biết ngồi cười, ăn và chê đủ thứ. Nó chê Đông cù lần đó.Thục bước ra cửa. Tôi dắt xe tới cho Thục. Mưa chưa tạnh hẳn, cònnhững hạt nước nhỏ, nhưng không làm sao giữ Thục được. Thục ngồi lên xe.Chiếc xe nhỏ. Thục nhỏ, dễ thương trong một buổi chiều trời sẫm tối. Tôi nghenhững tiếng động trong bầu trời thấp, nặng nề hơi nước. Thục đạp xe chầmchậm ra cổng. Tôi dặn Thục:- Nhớ mai tới nhé?- Quên thì sao?- Không có chuyện quên.Thục cười. Tôi đẩy đằng sau xe Thục. Nàng cuống quít la tôi và đạpthẳng xuống đường. Chạy một khoảng xa biết tôi còn đứng nhìn theo phía saulưng, Thục dừng lại đưa tay vẩy. Con đường vắng, mưa mù, hai bên đường câylá xanh ngát, như muốn che lấp bóng Thục. Tuy nhiên tôi vẫn nhìn thấy nụ cườicủa Thục rạng rỡ trong những sợi mưa nhỏ.http://www.ebooks.vdcmedia.com

kienu
Xem hồ sơ
Gởi nhắn tin tới kienu
Tìm bài gởi bởi kienu
#3
02-11-2009, 03:23 PM
kienu
vbmenu_register("postmenu_124338", true);

Junior Member

Tham gia ngày: Feb 2009
Bài gởi: 4

Nguyễn Nhật Anh 122Chương 7Chiều hôm nay chấm dứt mấy ngày thi của Thục. Tôi tới chỗ hẹn đónThục trước nửa tiếng, vừa lúc cơn mưa đổ ụp xuống, ào ạt như chưa bao giờ cómột cơn mưa nào lớn như vậy. Tôi vào ngồi trong quán nước hút thuốc nhìnmưa và chờ Thục. Bên ngoài mưa mù mịt không còn thấy rõ những đỉnh cây vànhững căn nhà phía trước mặt quán. Mấy hôm Thục buồn, bài làm không yêntậm Chiều nay Thục thi sinh ngữ, tôi mong Thục ra về với một nụ cười nở trênmôi. Chiếc xe đạp dựng ngoài gốc cây trước cửa quán lấp lánh những giọt nướcbám. Con đường chạy ngang hiu hắt không bóng người đi, không một bóng xenào vượt qua với tiếng rè rè của nước bắn tung ra hai bên đường. Tôi đốt thuốcliên miên, ly cà phê đã cản và được đổi bằng một ly nước trà nhạt thếch.Gần giờ tan, mưa ngơi bớt. Từ trường Thục thi tới đây cũng cách mộtkhoảng xa. Chiều nay tôi không giữ lời hứa với Thục được. Tôi phải tới tậncổng trường đón nàng. Con đường mưa trơn, những bước chân Thục về, tôi không yên tâm. Chờ một lúc mưa tạnh hẳn chỉ còn là những hạt nước nhỏ, tôitrả tiền và đạp xe chạy nhanh tới đón Thục cũng vừa kịp lúc Thục đi ra. Tôi gọilàm Thục giật mình. Thục hoảng sợ thật sự. Nàng đi sát vào lề đường như trốnmọi người, tôi chạy xe theo phía sau. Thục cự:- Bảo Đông chờ đằng chỗ cũ sao Đông không chịu?- Trời mưa to quá, thấy không?- Mưa thì mưa, ăn nhằm gì.- Sợ Thục bị ướt lạnh.- Có áo mưa mà.
http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 123- Thục lên xe đi, định đi bộ luôn về nhà sao.- Chút nữa.- Xa rồi, tụi bạn Thục không đứa nào thấy hết.- Rủi ông già bất tử đi đón Thục chiều nay đứng lẩn quẩn đâu đây thìchết mất xác.- Không có đâu. Trời mưa lớn như thế này mấy ông già làm biếng đi rađường lắm.Thục dừng lại, ngó trước ngó sau. Mặt sợ hãi khuất trong chiếc nón đimưa.- Lên xe đi, làm gì mà đứng ngó hoài vậy?- Đông bị ướt hả?- Ăn nhằm gì, lạnh chút xíu thôi.- Có thể bị cảm mưa.- Tối về mượn dì Hạnh đánh dầu, uống thuốc, không sao đâu.Thục lên xe. Tôi đạp vội. Vượt qua những đôi mắt tò mò có thể làm Thụcthêm hoảng sợ. Tôi tức cái tánh hay sợ của Thục. Thật ra tôi nghĩ, chẳng ai để ýlàm gì. Mọi người đều lo bàn tán đề thi, bài làm. Những gương mặt tươi vui haynhững gương mặt buồn rầu chảy dài cũng chẳng dính dáng gì tới tôi và Thục.Vậy mà Thục cứ sợ. Thục thúc vào lưng tôi:- Chạy đường khác đi Đông.- Đường nào?- Đường nào vắng vắng.- Không về nhà à?- Bữa nay có thể về trễ một chút.Tôi mừng quá, quanh xe vội, suýt nữa đụng phải người chạy xe trờ tớiphía sau. Thằng này chắc làm bài không được nên mặt buồn rười rượi, khó khănnhư chim cú. Nó định gây lộn với tôi, nhưng Thục nhéo tôi một cái đau điếnghttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 124bảo chạy nhanh tới. Tôi đành phải nghe theo. Con đường này vắng ngắt, mưalại còn vắng hơn. Hình như chỉ có mình tôi và Thục. Nàng có vẻ yên lòng, vàtôi có thể đạp xe chậm lại, rất chậm. Tôi hỏi:- Làm bài được chứ?- Tàm tạm.- Nghĩa là khá hơn mấy hôm trước.- Hy vọng như thế.- Chắc chắn Thục đâu.Tôi nói câu đó nhưng không tin tưởng lắm. Tuy nhiên không còn câu nóinào khác cho Thục yên lòng hơn nữa. Đối với người quá lo xa như Thục, cáchtốt nhất là tạo ra những hy vọng. Thục cũng nói:- Hy vọng môn này vớt điểm cho môn kia.- Không buồn nữa chứ?Thục trả lời tôi bằng mây tiếng cười nhỏ. Tôi nghe hơi ấm của bàn tayThục sờ lên lưng tôi, chỗ áo ướt. Thục có vẻ lo lắng:- Đông lạnh không?- Sơ sơ.- Không mang theo áo mưa à?- Quên.- Chứ thường nhớ cái gì?- Thục.Tôi lại bị ăn một cái nhéo đau điếng. Tôi rướn người, chiếc xe loạngchoạng làm Thục sợ hãi. Tôi cười:- Coi chừng ngã nhào cả hai đứa.- Đông xạo quá trời.- Nhớ mà cũng xạo nữa sao?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 125- ừ, Đông mà nhớ ai.- Không tin thật hay không tin giả vờ?- Không tin thật.Tôi muốn quay lại cốc lên cái đầu bướng bỉnh của Thục. Lúc nào cũngnói cái giọng làm tôi tức muốn điên lên. Tôi im lặng đạp xe không thèm nói gìnữa. Thục thấy tôi im lặng lâu quá, đoán tôi giận nên thúc vào hông hỏi:- Giận hả?- Giận làm gì cho mệt.- Sao im lặng như pho tượng thế.- Không tin thì nói làm gì nữa, bây giờ đưa Thục về nhé?Thục muốn khóc.- Cũng được.- Cũng được nghĩa là sao?Không nghe Thục trả lời. Như thế đấy, hễ mỗi lần tôi giận Thục thì bịThục giận lại. Tôi sắp sửa thua đến nơi, đành pha trò:- Chăc tụi mình không hợp.Thục im thin thít. Tôi cười:- Hôm nào đi xem thầy bói, dưới chợ có ông thầy bói mù, bói hay lắm,xem tại sao hai đứa mình khắc khẩu.Thục vẫn mím môi. Tôi chọc Thục tiếp:- Bữa trước đi coi, ông bảo Thục có bồ rồi.Thục bật lên một tiếng ngạc nhiên:- Hả?Tôi la lớn:- Ông thầy bói mù ấy bảo Thục có bồ rồi. http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 126- Nói ẩu.- Thục giấu hoài. Thôi bữa nay đưa Thục về một lần cuối, mai mốt bồThục sẽ đưa Thục về. Không chịu nói trước để người ta “de” mai mốt đụng độkỳ lắm.Tới phiên Thục la lớn:- Đông phịa chuyện vừa chứ.- Ông thầy bói mù bảo như thế chứ ai biết gì mà phịa.- ừa, có bồ, rồi sao?- Thì trả Thục về với bồ của Thục.Tôi dừng xe lại giữa đường, bắt chước một tài tử trong phim, giọng sắcnhư dao:- Thục xuống xe đi.Thục nhảy xuống xe đi ngay vào lề.Một trận gió lớn thổi qua làm rung chuyển những ngọn cây, nước mưarơi xuống lạnh buốt. Thục không nói gì, cúi mặt lầm lũi đi. Tôi chờ cho Thục đimột khoảng xa mới đạp xe nhanh theo, thắng lại chận trước mặt Thục.- Thục, lên xe.Thục trừng mắt nhìn xe. Đôi mắt giận dữ nhưng nước mắc cũng ràn rụalong lanh. Thục nói :- Đông ác lắm, Đông về một mình đi.- Đùa mà.- Không có đùa gì hết.- Lên xe đi Thục.- Đông chạy một mình ra chợ chở ông thầy bói mù đó đi chơi. Thụckhông đi nữa đâu.Thục chạy băng qua con đường trước mặt, nàng ngoắc lia lịa ông xích lôđang đậu xe dưới một gốc cây. Ông xích lô đạp xe tới, Thục trèo vội lên. Tấmhttp://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 127bạt che bít bùng giữ kín mặt Thục ở trong. Tôi gọi Thục mấy tiếng nhưng Thụcim lặng. Ông xích lô ngạc nhiên ngó tôi, rồi đạp xe đi theo tiếng gắt của Thục.Tôi chạy cặp theo xe, hỏi lớn:- Thục về thật à?Một lúc sau mới trả lời:- Đông ra chợ chơi với ông thầy bói mù, tin ổng chứ tin Thục làm gì.- Đùa mà, đâu có ngờ Thục giận dữ như vậy.- Không có đùa như thế.Hình như Thục khóc. Mưa đột nhiên trở lớn. Những giọt mưa đổ nhanh,tới tấp bắn vào mặt xe. Ông xích lô đạp nhanh, tôi đạp nhanh theo. Ông đạpnhanh hơn nữa, tôi cũng ráng sức đạp cho kịp. Thục hé tấm bạt ra nhìn tôi lạiđóng kín. Một lúc Thục lại hé ra, lần này Thục nói, giọng lo lắng:- Đông chạy theo làm gì, ướt hết. Tối về bị cảm.- Chết cũng được, cảm mà ăn nhằm gì.- Đông liều quá.Còn hơn thế này nữa.- Rồi Đông chạy hoài như vậy sao?- Tới nhà Thục thì thôi.Thục lại che tấm bạt. Ông xích lô già nhưng khoẻ hơn tôi nhiều. Ông đạpxe bon bon như không biết mệt. Tôi phải gắng sức đạp theo sợ bị ông bỏ rơi.Tôi vừa mệt vừa lạnh, và tôi muốn khóc. Chắc ông ta nghĩ tôi hóa điên. Xequẹo sang đường khác. Tôi gắng sức đạp nhanh lên để bắt kịp Thục. Đườngtrơn như mỡ, mưa lớn đổ tối tăm mặt mũi. Tôi nghe đau xót hai mắt, nước mắtràn rụa. Thục bỗng mở tung tấm bạt che phía trước bảo ông xích lô dừng lại.Rồi Thục nhảy xuống đường chạy vào lề đứng. Tôi cũng dừng xe lại móc tiềntrả cho ông xích lô. Tiền ướt hết tôi cũng không biết là bao nhiều. Cứ móc tiềntrả cho ông già và dắt xe chạy vào chỗ Thục. Ông xích lô ngơ ngác một hồi rồiđạp xe đi. Tôi lạnh quá, như bị ướp trong nước đá. Tôi bắt đầu run. Thục lo ngạihttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 128nhìn tôi, nước mắt Thục bỗng chảy xuống má. Tôi sung sướng với cái lạnh củamình, của gió mưa bên ngoài trời. Thục nức nở nói:- Tại sao Đông liều như vậy?- Vì sợ Thục giận.- Mai mốt Thục sẽ hết giận.- Mai mốt là một thế kỷ dài. Đông sẽ nhớ Thục đến chết mất, nhớ lịmhồn, nhớ đứng, nhớ ngồi không yên.- Thục cũng thế, nhưng phải giận Đông một lần thật lâu Đông mới hếtbịa chuyện.- Bây giờ còn giận không?Thục im lặng cúi đầu. Tôi không nhìn rõ giữa những giọt nước mắt Thụcvà những giọt mưa. Gương mặt Thục toàn nước, nước ràn rụa, mờ tối, tôi rútkhăn tay ra định lau cho Thục nhưng khăn tay tôi cũng đã ướt. Tôi run lập cập.Hai đứa đứng nép sát vào cái mái che của một ngôi ngà lạ. Thục cũng lạnh, bàntay của Thục tái xanh. Tôi nắm lấy. Thục rụt về nói:- Ngoài đường, Đông.- Không có ai cả. Chỉ có mưa.- Mưa cũng ngó thấy nữa, chứ bộ.Thục cười, tôi thương Thục quá. Tóc tôi ướt đẫm nước, bây giờ tôi mớihay điều đó, những cọng tóc rối bời, bê bết trên mặt tôi nghe vị mặn của nhữnggiọt nước thấm qua môi. Tóc Thục cũng ướt. Tôi bỗng có cảm tưởng hai đứanhư hai con chim bị mưa.- Bao giờ mưa tạnh hả Đông?- Làm sao biết được.- Chắc Thục rớt quá.- Lúc nãy hy vọng đậu, bây giờ bảo rớt. Chắc tại mưa.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 129Hai đứa ngó nhau cười. Mấy đứa con trai dầm mưa đạp xe ngang qua chỗchúng tôi, chúng nhìn vào. Hình như Thục nhận ra trong bọn có một đứa quen.Thục bàng hoàng nép sâu vào trong, sợ hãi nói:- Có một đứa quen, sợ nó thấy Thục rồi.- Kệ nó.- Thằng ở trước nhà, nó thấy thì chết.- Nó thấy chỉ khổ đau thêm cho nó chứ ích gì.Thục ngạc nhiên:- Sao lại khổ đảu- Biết đâu nó cũng “mết” Thục.- Lại nói bậy nữa, Đông không bịa chuyện không được sao?Tôi cười, dì Hạnh bây giờ chắc cũng đã về nhà. Tôi không biết chiều naydì làm bài được không. Mấy hôm đi thi, không nghe dì nói gì. Từ hôm đi SàiGòn về tôi nhận thấy dì đổi khác. Đôi mắt như buồn hơn, xa vắng hơn. Và dìthường im lặng. Tôi mong những ngày thi trôi qua sẽ đem lại cho dì Hạnhnhững ngày thảnh thơi. Mùa hè còn đó, trên những hàng phượng chưa già. Màuđỏ của phượng còn tươi thắm dì sẽ nghe ve kêu ròn rã trong cây lá, trong trờicao nhẹ mây. Đồng thời mưa cũng xoa dịu hết nỗi bức rứt, nỗi buồn chán mộtthời con gái của dì. Thật ra, tôi cũng không hiểu sao dì Hạnh buồn, và thật sự dìcó buồn như tôi tưởng không. Sống trong ngôi nhà yên lặng đó dễ cảm thấy côđơn, cảm tưởng như không còn ai bên ngoài. Tôi sẽ khuyên dì Hạnh chơi nhiều,đi về quê tôi chẳng hạn.- Đông lạnh lắm phải không?Tiếng hỏi bất ngờ của Thục làm tôi giật mình. Tôi lạnh thật. Gió từhướng sông thổi lên, những cơn gió mang theo hơi nước lùa vào da thịt ướt. Tôinói với Thục:- Lạnh thật.- Đông về nhà thay quần áo khô, không thôi bị cảm.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 130- Cảm mấy ngày?- Lâu lắm, nhẹ cũng ba hôm mới khỏi.- Thục có tới thăm không?- Rảnh mới tới được.- Thi xong rảnh chứ còn làm gì nữa.- Sợ đi về quê bất nghờ.- Đừng thèm về. ở đây vui hơn.Thục ngước mắt nhìn tôi:- Lúc nãy Đông nghĩ gì mà thừ người vậy?- Nghĩ tới dì Hạnh.- Mong Hạnh làm bài được.- Hai người sẽ đậu hết. Lúc đó tha hồ ăn khạo Phải ăn khạo lớn đấy nhé.- Nếu rớt?- Rớt cũng ăn khạo cho đỡ buồn.Thục cười khúc khích. Tôi kiếm đủ chuyện để chọc cho Thục cười, vàquên lạnh. Nếu bây giờ có một điếu thuốc hút chắc thú vị lắm. Gói thuốc củatôi đã bị ướt hết từ lúc nãy. Tôi cũng không nhớ là ném nó từ lúc nào. Thụcđứng co ro trong lớp áo mưa rộng thùng thình. Tôi khoanh hai tay trước ngực,chân khép lại, bám chặt dưới đất để khỏi run. Mưa có vẻ dịu lại, và một lúc sautạnh dần. Tôi kéo Thục chạy vội ra, trèo lên xe đạp thật mạnh cho hơi nóng bốctrong người đuổi bớt hơi lạnh. Thục cười:- Rồi Đông sẽ thành một cua – rơ xe đạp.- Lúc nãy chạy đua với ông xích lô vui ghê.- Ai thắng?- Đông thắng. Dĩ nhiên. Nếu không Thục đã về nhà.Thục cười nhỏ:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 131- Đông liều ghê. Nếu Thục giận về thật thì sao?- Đông sẽ tới trước nhà Thục đứng cho hết cơn mưa rồi sáng mai vào nhàthương nằm ca bài “Tình đời thay trắng đổi đen” chứ còn sao nữa.- Ai mà thay trắng đổi đen, tại Đông bịa chuyện nói bậy thì có.Chúng tôi vui vẻ nói chuyện với nhau trên khắp mấy con đường dẫn vềnhà Thục. Trời mù mù, lạnh căm. Nhưng áo tôi khô dần, cái lạnh cũng ngơi đi.Mưa xong một trận lá cây rụng dài trên đường, bông phượng rụng đỏ mặt cỏ.Trước một ngã ba dẫn về nhà Thục có một cây phượng già, trong cơn mưa lớnđã trốc gốc nằm bẹp một bên đường. Thục thấy vậy kêu lên:- Chết rồi, cây phượng quen thuộc đã ngã.- Chắc nó lạnh.- Hết mùa mưa đi về khoảng đường này sẽ thấy trống. Ngày xưa có câyphượng ngó rực rỡ cả một góc trời, buồn ghê.- Chắc lũ ve cũng mang họa vào thân.- Đông nói gì?Tôi cười lớn, biết chắc là Thục sẽ không hiểu câu tôi vừa nói. Còn cáchnhà Thục một khoảng. Thục nói:- Xuống ở đây đi Đông.- Chút nữa còn xa quá mà.- Được rồi. Đông chạy nhanh về nhà thay quần áo khô. Chạy đường khác,đừng chạy ngang qua nhà nhỏ Hương thấy. Lần trước nó thấy rồi đó.Thục nhảy đại xuống đất, đi vội vàng như lẩn trốn ai. Tôi lại đứng nhìntheo Thục cho đến khi Thục khuất hẳn sau cánh cổng đầy hoa giấy đỏ mới quayxe lại đạp xe nhanh về nhà. Lúc gọi cổng tôi mới thấy lạnh. Cái lạnh như kéo ậptới làm tê dại hết những sợi máu trong người. Tôi run lập cập, dì Hạnh khoác áomưa ra, mở cổng cho xe. Dì ngạc nhiên khi thấy tôi ướt sũng như chuột. Dì nói:- Đông dầm mưa à?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 132Tôi dắt xe vào, không kịp trả lời dì. Tôi muốn nằm lăn ngay ra trướcthềm. Dì Hạnh chạy xốc tới. Giọng dì hốt hoảng:- Đông làm sao thế?- Bị nguyên một đám mưa, bây giờ thấy rét cóng tay chân.- Mau thay quần áo khô, dì đốt lửa lên rồi ngồi xuống hơ, nghe!- Tôi chạy vội lên phòng thay quần áo. Khi trở xuống dì Hạnh đã đốtxong lửa trong cái lò than. Những cục than cháy đỏ nổ lốp bốp. Dì để nó dướichân ghế và nói:- Đông hơ đi, không bị cảm thì nguy. Uống viên thuốc này.Dì Hạnh trao cho tôi viên thuốc cảm và ly nước. Tôi bỏ viên thuốc vàomiệng, ực nước. Xong ngồi cúi người hơ hai bàn tay trong ngọn lữa. Bên ngoàigió rì rào, mưa trở lại và kéo dài chắc tới đêm. Hơ một lúc, hơi ấm chuyền vàongười, tôi đã bớt lạnh. Dì Hạnh đã sửa soạn xong bữa cơm sau khi thi về. Dìđưa mắt nhìn tôi:- Đã đỡ lạnh chưa Đông?Tôi gật đầu.- Đón Thục hả?Tôi ngượng ngùng giải thích:- Chờ lâu quá, khi về lại bị mưa, ướt hết. Thục cũng ướt. Lại giận nhaungoài đường. Dì làm bài được không?- Tạm.- Hy vọng đậu ưu chứ?Dì Hạnh cười, lắc đầu:- Trêu dì đấy hả, đậu không biết đã nổi chưa mà đòi đậu ưu.- Thục chiều nay làm bài cũng tạm được. Mấy hôm về cái mặt như méoxệch đi.Dì Hạnh nhìn ra ngoài trời, thở nhẹ:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 133- Hôm nay thì thảnh thơi rồi. Hết lo, hết thức khuya. Dì thấy khoẻ hẳn ra.- Trong khi đó Đông bắt đầu mệt.- Dạo này Đông đi chơi nhiều.- Từ hôm nay bắt đầu học. Không đi chơi nữa, rớt cũng buồn lắm, dìHạnh nhỉ?Dì cười. Tôi khều những cục than, tiếng than nổ lốp bốp lại nổi lên.Dì Hạnh đi mở nhạc. Tôi nghĩ tới Thục, giờ này chắc Thục đã ăn cơmxong, đang ngồi nhìn mưa bên cửa sổ. Tôi áp hai bàn tay vào má, tóc đã bắt đầukhô. Dì Hạnh hỏi:- Đói chưa Đông?- Đói lắm rồi, chạy đua với Thục ngoài đường mệt ngất. Vừa mệt, vừađói.- Sao lại chạy đua, Thục đi bộ mà?- Thục đi xe xích lô.Tôi kể lại cho dì Hạnh nghe chuyện tôi và Thục giận nhau ngoài đường.Dì lắc đầu cười:- Mai mốt Thục tới dì trêu Thục cho biết tay.- Trời đất, nói dì nghe thôi, dì nói lại Thục cự Đông chết.- Sợ lắm hả?- Hơi sợ sợ. – Tôi cười.Dì Hạnh thích thú cười lớn. Bữa cơm bắt đầu chỉ có hai người. Từ ngàybà giúp việc nghỉ về quê, không khí của mỗi bữa cơm quanh quẩn cũng chỉ nhưthế. Hôm nay dì Hạnh đi thi về, ghé chợ mua thêm thức ăn nên bữa cơm có vẻnhiều màu sắc. Ngày thường ăn qua loa, nhất là những ngày dì Hạnh lo học thi.Dì Hạnh ngồi ăn chậm chạp. Tôi đói nên ăn thấy ngon. Tôi định hỏi nhữngngày dì Hạnh lên Sài Gòn có gì lạ. Nhưng thấy dì không nhắc tới tôi ngại ngùngnên không hỏi. Hình như có một chuyện gì đó khá quan trọng mà dì giấu tôi,chưa chịu nói. Dì Hạnh bỗng ngước lên nhìn tôi nói:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 134- Vài hôm nữa bà giúp việc sẽ trở lên làm lại. Đông chắc được những bữaăn ngon.- Bao giờ vậy dì?- Khoảng cuối tuần này.- Như thế dì cũng rãnh. Thi xong dì định đi đâu chơi, lên Sài Gòn lại?- Dì không lên Sài Gòn, cũng không định đi đâu, nhưng nếu Thục về quêngoại Thục, thì dì đi theo.- Đi Sài Gòn về dì có gì buồn?- Có gì đâu Đông, bình thường.- Xem dì có vẻ lo âu.- Chắc tại dì thức khuya học bài cho kỳ thi nên mặt mày nhăn nhó. Dìvừa soi gương, phải nghĩ tới gương mặt mình một chút chứ.Tôi cười, không nói gì. Bữa cơm có hai người thấy lạnh băng như cái rétcòn ê ẩm trong người tôi. Dì Hạnh nhắc tôi phải ăn nhiều, uống sữa, dù saonhững ngày tới cũng là những ngày lo âu của tôi, mà tôi đã gầy còm, có thể sẽgầy thêm. Tôi cười, lấy một cây tăm xỉa răng đi ra ngoài thềm. Bầu trời thấphẳn xuống để sửa soạn tối. Theo với ánh đèn từ trong hắt ra tôi thấy những ngọncây xanh đen, đứng thầm lặng u buồn. Chuyến xe lửa cuối cùng trong ngày vềvới cơn mưa rả rích. Tiếng còi hú nghe u uồn như một cuộc tiễn đưa nào trênsân ga. Chuyến xe lửa qua khỏi, tôi tiếp tục nghe lại những giọt mưa gõ nhịpnhàng trên mái ngói, những giọt nước rơi xuống bên thềm. Loài cỏ mới mọcđêm qua đã trổ bông, những cái bông trắng lấm tấm không hương thơm. Tiếngnhững con chim bị lạnh trong hàng cây trước nhà kêu chiêm chiếp. Dì Hạnhđang dọn dẹp bàn ăn và lục đục dưới bếp. Cái lò than cháy âm ỉ lúc nãy dì đãcất. Tôi ngồi xuống ghế nghe nhạc. Cánh cửa mở với bóng những giọt mưa kéoxuống trong ánh sáng đèn. Một lúc dì Hạnh trở lên mang cho tôi ly cà phê sữa.Dì cũng có một ly để trước mặt. Dì Hạnh mặc áo choàng tránh lạnh, cái áochoàng có những hoa lớn màu trắng. Trông dì Hạnh xinh xắn như công chúatrong phim cổ tích.- Dì lạnh à?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 135Dì gật đầu cười, tay dì cầm chiếc muỗng nhỏ quậy trong ly. Tiếng chạmcủa chiếc muỗng vào thành ly nghe quen thuộc như những đêm khuya tôi và dìngồi uống cà phê ngoài vườn.- Dì xinh quá giống như một công chúa – tôi bảo.- Đông kỳ.Dì Hạnh ngượng ngùng cúi mặt. Tôi không rõ tình cảm của dì ra sao. Tôithấy dì rất ít bạn trai, hầu như trong nhà này, dì chưa tiếp xúc với người bạn trainào. Dì Hạnh kín đáo như một thiếu phụ sống biệt lập trong một ngôi nhàkhông ai lui tới. Đôi khi tôi thấy dì nhận thư, lẫn trong xấp thư của tôi có thưcủa dì, bức thư làm mừng rỡ hay buồn rầu. Đi Sài Gòn về dì đượm một chút loâu trên gương mặt, trong đôi mắt, tôi hiểu có một diều gì đó làm dì khó nghĩ.Nhưng dì chưa chịu nói. Rồi dì sẽ nói. Bởi từ trước tới giờ dì chưa dấu tôi chuyện gì. Tôi không hỏi, nhưng chờ đợi ở dì. Tôi lơ mơ nghĩ tới điều dự đoáncủa mình. Có thể lắm, nhưng tôi nghĩ là dì Hạnh hãy còn bé. Dù sao dì cũngphải đỗ xong Tú tài. Đi Sài Gòn về dì mua cho tôi cây đàn. Tôi ao ước mãi màchưa được. Món quà dì làm tôi cảm động cả ngày. Tôi đã hát cho dì nghe suốtcả buổi chiều những bản mà dì thích. Dì làm tôi bất ngờ quá, món quà dì chomà tôi không bao giờ đoán ra. Khoảng thời gian sau này hình như giữa tôi và dìcó một cái gì ngượng ngùng khó giải thích. Sự thân thiết cảm thấy như là vơi đi.Có lẽ tôi đã yêu Thục, tình cảm tôi đã dành hết cho một người con gái khác, dùngười đó là bạn thân nhất của dì. Thật ra trong căn nhà vắng, hai người sốngvới nhau qua những ngày tháng lặng lẽ trôi đi, sự thay đổi rất dễ nhận biết. Tôikhông muốn như thế, nhưng rồi sự việc xảy ra. Tôi yêu Thục, đồng thời cũngrất quý mến dì Hạnh, nhưng có một cảm tưởng xa cách nào đó giữa tôi và dìHạnh. Cả hai không ai nói gì, nhưng đều cảm thấy một cách rất mơ hồ như thế.- Đông hát đi.- Nghe người ta hát hay hơn.- Dì tắt máy để Đông hát. Dì muốn nghe Đông hát hơn.Dì vừa tắt máy và đưa tôi cây đàn. Tôi cười:- Vừa cho ăn no bắt hát. Bài gì đây công chúa?- Đông kỳ, gọi dì như thế đấy phải không?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 136- Hôm nay dì xinh xắn như một cô công chúa.- Dì không thể nào là công chúa được. Thục mới là công chúạ- Thì hai cô công chúa cùng ở trong một thời.- Thôi hát đi ông.- Bài gì?- Bài gì Đông thích.Tôi vừa đệm đàn vừa hát. Dì Hạnh im lặng nghe. Đôi mắt xa vời mônglung với những bài hát buồn. Tôi hát không hay lắm. Hát liên tiếp theo lời yêucầu của dì đến khi tôi mệt ngất, buông đàn. Dì bỗng nói:- Nếu một mai dì không còn ở đây, buồn không Đông?- Dì đi đâu?- Nói đùa thế.- Dĩ nhiên là buồn.Dì không muốn đi đâu hết. ở đây, đi học tiếp tục, học cho đến bao giờchán học thì thôi. Cứ tưởng làm một kẻ bỏ trường mà đi dì chỉ chực khóc. Dìnhớ hai cây me ngoài cổng trường. Nhớ mùi xào nấu của mấy ngôi nhà sau dãylớp dì, nhớ đủ thứ hết.- Dì còn mấy năm nữa mới hết lớp kia mà?- Nhưng sợ dì phải bỏ trường bất ngờ.- Theo chồng về xứ lạ à?Tôi nhìn dì cười. Câu nói đùa của tôi làm dì cúi mặt. Tôi đọc thấy ở mắtdì một điều bất ngờ, tương tự như ý nghĩ đùa bỡn của tôi. Tôi bật cười lớn:- à, vậy mà dì dấu.- Không phải đâu Đông.Dì có vẻ hốt hoảng. Rồi dì lại nói tiếp, giọng bàng hoàng hơn:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 137- Nhưng cũng gần như vậy, dì đã được người ta xem mắt. Ba dì kỳ quá,không hiểu rằng dì hãy còn bé lắm sao?- Dì lớn rồi chứ.- Đông xạo.- Con gái thi trung học là đã lớn. Có người tuổi dì đã có chồng, đẻ con.- Dì ngượng quá, dì đâu có quen ông đó. Tôi hỏi:- “Anh ta” quen với ba dì trên đó à?- Quen thân mới chết chứ. Hai bên đã định dì từ lúc nào dì đâu có biết.Khi lên mới vỡ lẽ ra. Ông ta học y khoa, tới xem mắt dì làm dì ngượng đếnkhóc được.- Rồi dì tính thế nào?- Dì không tính gì hết, ba dì tính. Dì chán quá.- Nhưng dì phải có phản ứng chứ.- Dĩ nhiên dì không bằng lòng. Với lý do dì còn đi học, không muốn bỏhọc. Bên kia bảo chỉ cần một lời hứa, rồi chờ dì bao giờ cũng được.- Vậy thì có gì khó khăn đâu? Vui vẻ nữa là đằng khác. - Đông mà cũng nói như vậy nữa sao?- Như thế Đông sắp có thêm người bà con từ trên trời rơi xuống. Khôngđồng ý cũng uổng.- Đông ác lắm, tưởng nói Đông nghe để có ý kiến gì, ai ngờ Đông nóitheo người ta.- Chứ Đông biết làm sao bây giờ.- ít nhất Đông cũng có ý kiến.- ý kiến của Đông nhiều lắm.- Thì nói đi.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 138- Theo chồng là thượng sách.Dì Hạnh lườm tôi. Dì giận thiệt tình. Tôi không hiểu vì sao chuyện dìđược người ta coi mắt xem lại có vẻ quan trọng như thế. Nếu không bằng lòngdì cứ nói thẳng ra, có sao đâu. Tôi nói:- Không đùa nữa, ý kiến của Đông như thế nãy. Nếu dì muốn học nữa thìcứ từ chối khéo. - Nói như Đông dễ quá, ba dì bằng lòng rồi, dì hết ý kiến.- Đùa, chứ dì không chịu ai bắt ép dì được. - Dì sẽ đi tu.Tôi thấy hai giọt nước mắt lăn xuống má dì Hạnh. Tôi điếng người.Không ngờ câu chuyện tưởng đùa thế mà làm cho dì khổ sở thật sự. Tôi hỏi:- Bộ quan trọng thật sao dì?- Không quan trọng thì nói làm gì.- Tôi bật cười. Dì Hạnh thật là trẻ con. Như thế này mà có chồng chắc chỉlàm cho ông chồng tốn kẹo dỗ tối ngày thôi. Tôi hỏi:- Ông chồng tương lai của dì “bô trai” không?- Dì “quê” quá, không có nhìn mặt anh ta.- Trời đất.- Mai mốt ba dì dám đưa xuống dưới này chơi lắm à. Dì phải đi về quêvới Thục gấp mới được.Tôi không biết nói sao với dì Hạnh. Câu chuyện có vẻ đùa bỡn quá. Nếudì Hạnh có chồng cũng là một điều bất ngờ thật. Căn nhà rồi cũng chỉ còn cómột mình tôi với bà giúp việc. Nếu dì Hạnh đi thật, chắc tôi cũng bỏ đi luôn.Nhưng tôi vẫn nghĩ chuyện vẫn là một trò đùa. Anh chàng nào đó chắc là thíchchơi búp bê. Tôi đứng lên đi ra ngoài thềm. Tôi muốn cười lớn khi nghĩ maimốt dì Hạnh sẽ lấy chồng.Tôi trở vào, dì Hạnh ngước mắt hỏi:- Mấy giờ rồi Đông?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 139Tôi xem đồng hồ, đáp:- Gần tám giờ.- Vậy mà tưởng khuya rồi, dì có cảm tưởng thời gian đi nhanh trongnhững cơn mưa tối. - Hôm nay sao lại mưa kỳ thế dì nhỉ, mưa ào ạt, rồi tạnh, rồi mưa tiếp,cơn mưa nào cũng to, như có bão ở đâu.- Có thể lắm, gió mạnh hơn những cơn mưa thường.- Lúc chiều có một cây phượng ngã trước nhà Thục.- Cây phượng đó chết rồi sao, nó hãy còn tươi tốt lắm kia mà.- Tại có gió lốc. Lúc chiều chạy xe ngang qua bờ sông mà gió thổi Đôngmuốn bay.Dì Hạnh thở ra:- Như thế chắc là có bão rồi.Tôi nói:- Lâu lâu bão một trận cũng thú, sống trong thành phố nắng lửa này hoàicũng điên đầu.- Nếu có bão thật, Đông làm gì?- Ngồi nhà học bài, đọc sách, nghe nhạc, hát hò, nhìn mưa bão ngoài trời.- Bão làm dì sợ muốn chết.Dì kể cho tôi nghe trận bão năm Thìn, theo lời mẹ dì thuật lại. Dì hìnhdung ra một trận bão lụt kinh khiếp chưa từng thấy. Nhà cửa, cây cối, ngườichết, súc vật trôi lờ đờ trên dòng nước lũ. Mưa gió đầy trời, ngày cũng nhưđêm, thời gian không còn có ý nghĩa nữa. Dì có vẻ bị ám ảnh câu chuyện trên.Tôi cười:- Chắc không có một trận bão nào dữ dội như thế đâu. Chúng ta đang ởgiữa mùa hè.- Nhưng mùa hè lại ở trong mùa mưa.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 140- Mưa lớn thôi, chứ làm gì có bão lụt dữ dội.- Đông không biết chứ tỉnh này có những cơn mưa làm cho nước sông lênngập hết những con đường phố.- Như vậy thú lắm, dì sẽ đi chợ bằng thuyền.- Cực lắm Đông ơi. Nhà cửa mình cũng ngập nước. Rét cóng chân tay.Có người đói nữa là.- Không có dữ dội như vậy đâu. Mưa rồi sẽ tạnh kia mà. Mình đang ởtrong mùa mưa dầm. Có khi mưa suốt cả đêm cả ngày. Nhưng rồi sẽ tạnh.- Mưa to, gió lớn làm dì sợ.Tôi cười, uống cạn ly cà phê. Dì Hạnh ngồi thu mình trong ghế rộng, haitay vòng trước ngực. Dì có vẻ lạnh, tôi ra đóng cửa lại. Tiếng mưa và tiếng gióđập mạnh nghe bồi hồi. Dì dáo dác hỏi:- Đông có nghe những tàu chuối đập không?Tôi lắng nghe rồi gật đầu. Dì nói:- Nghe ghê, chắc dì không dám ngủ.- Có gì đâu, đó là những cơn gió.- Đông lạnh không?- Lạnh chứ.- Dì rét cóng. Bây giờ có cho nhiều tiền dì cũng không dám ra ngoài.Tôi cười, ly cà phê dì Hạnh cũng vơi cạn. Mặ dì tái xanh không còn rạngrỡ như lúc tôi vừa về nữa, dì lạnh thật sự. Tôi nói:- Dì nên đi ngủ sớm, vào phòng trùm chăn chắc ấm. Mưa có vẻ kéo dàitới sáng đêm nay.- Sáng mai có gì?- Bình thường, mưa tạnh mặt trời lại lên.- Dì sợ làm sao?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 141- Dì cần hơ không, Đông mang lò than lên. Bây giờ người lạnh lại là dìrồi. Đông không sao cả.Tôi chạy xuống bếp mang lò than lên, quạt than cháy đỏ, khi than bénlửa, tôi đẩy tới chân dì Hạnh. Dì bắt đầu hơ hai bàn tay, áp lên má. Tôi nhìn haicổ tay dì tròn lẵn, trắng muốt. Con gái vẫn hay sợ vẩn vơ. Tôi thích một đêmmưa dài, ngủ ngon. Nếu đêm nay tôi không học bài tôi sẽ đánh một giấc tớisáng.- Đông không học bài à?- Sắp học, dì đi ngủ chưa?- Dì chưa buồn ngủ.- Đông mang bài xuống đây học.Tôi về phòng. Lúc chiều quên gài cửa sổ nên mưa tạt hết vào phòng.Những cuốn sách ướt sũng nước. Tôi lấy khăn khô, loay hoay dọn dẹp một lúclâu rồi đóng cửa sổ lại, để ngọn đèn nhỏ gần kệ sách. Tôi đi qua khoảng hànhlang đầy bụi mưa và gió lạnh. Hàng nhạc ngựa ào ạt dưới mưa. Đêm mù mịt.Tôi nhớ Thục, một buổi chiều nào tới đây, nàng cũng đi qua khoảng hành langnày. Căn phòng của tôi như còn hơi ấm, tôi ngâm khẽ mấy câu thơ nói về mộtngười tình đã mất. Tôi chưa nói gì với Thục. Nhưng tôi yêu Thục hơn những lờiấy. Tôi cầm mấy cuốn sách trên tay, đi dọc khoảng hành lang trống xuống nhà.Dì Hạnh vẫn ngồi hơ trên ngọn lửa đỏ. Những cục than hồng làm ửng đôi mádì.- Sao lâu thế Đông?- Căn phòng bị mưa tạt ướt hết, ngày mai phải phơi sách.- Mưa làm sao tạt vào được?- Lúc chiều Đông quên đóng cửa sổ.- Đông đãng trí ghê.Tôi cười và ngồi trong ghế ôn bài. Tiếng than nổ lốp bốp trong lò nghevui tai. Tôi nhớ tới những ngày cận tết ở quê nhà, trời lạnh, rét cóng như bâygiờ. Mẹ tôi cũng thổi cho tôi một lò lửa để hơ tay. Mùi thơm của lá bị đốt nghehttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 142thoang thoảng trong gió có hương cây bông gòn đổ xuống. Tôi lần giở nhữngtrang sách, đọc mà trí óc phiêu du tận đâu đâu. Thục giờ đang làm gì. Khônghọc bài chắc nàng ngủ sớm. Tôi tưởng tượng phòng Thục ngủ có một cái cửa sổmở ra khu vườn, trong khu vườn có một cây bông trang, mưa làm cây bôngtrang rụng bông hết, sáng ra Thục sẽ thấy những cánh bông trang rụng trắngmặt đất. Nhưng biết đâu giờ Thục chưa ngủ, nàng vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn mưabão, lo âu, sợ hãi như dì Hạnh.- Đông nghe nhạc không?- Dì mở nhỏ thôi, khó học bài quá.- Dì không học bài, nhưng cũng khó ngủ. Cho dì mượn một cuốn sách.Tôi nói:- Toàn sách học.- Tiểu thuyết cơ.- Trên phòng.- Đông lên lấy cho dì cuốn sách, bây giờ dì chỉ có nước ngồi đây, chảdám đi đâu.Tôi lại trở lên phòng tìm cho dì cuốn tiểu thuyết, lúc trở xuống tôi nghedì vặn nhạc nhỏ. Dì cười nói:- Được chưa?Tôi gật đầu, ném cho dì cuốn sách. Hai người im lặng với công việc củamình, trong lúc tiếng nhạc như lướt đi trong căn phòng rộng. Tôi học một lúc,cầm quyển sách đứng lên đi lòng vòng. Mưa vẫn không thấy ngớt chút nào, hơilạnh càng tràn ngập căn phòng. Dì Hạnh ngẩng lên nói:- Bão thật rồi Đông à.- Không đâu, chỉ mưa lớn thôi.- Dì nghe cả tiếng cành cây gãy nữa kia.- Gió mạnh, những cành cây khô đều gãy. Trước nhà mình thiếu gì cànhcây khô.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 143- Bão thật rồi.- Dì đang đọc tới đoạn nào trong quyển sách đó?- Đoạn “chàng” đang dự định biên một bức thư cho “nàng” .Tôi buồn cười, nghĩ tới trường hợp của mình. Dự định biên một bức thưcho Thục mà vẫn chưa biên được. Chưa có một lý lẽ nào, chưa một nguyên cớnào. Tại sao lại không biên thư trong đêm mưa này. Tôi hỏi dì:- Liệu anh chàng đó có thành công không dì?- Dĩ nhiên, vì hai người sẽ yêu nhau.- Nhờ một bức thư?- Không, nhờ bức thư làm cái cớ.Dì Hạnh ngước nhìn tôi cười: - Đông cũng liệu mà biên một bức thư cho “nàng” đi. Thục có nhiều anhchàng để ý lắm đấy, coi chừng trễ tàu.Tôi cười, cầm cuốn sách trong tay, vừa đi vừa học. nãy giờ tôi vẫn khôngnhớ được gì. Tôi chỉ nhớ mỗi đôi mắt Thục. Tôi trở lại ngồi xuống ghế, némcuốn sách trên bàn, thở hắt ra:- Học không vô.- Tại mưa phải không?- Tại nhiều thứ.- Chuyện hai người đi tới đâu rồi, Đông?- Thân nhau một chút, hờn giận đều đều.- Vui không?- Vui lắm, nhưng mà cũng buồn lắm. Nhất là buổi chiều nay. Hai đứa đãrượt đuổi nhau dưới trời mưa tầm tả.- Có bắt được nhau không?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 144- May quá, gặp anh xích lô già. Đạp xe không nổi, cũng đỡ. Bây giờ thìhuề.- Tối nay ngủ được không?- Chắc được.Dì Hạnh trêu tôi. Đôi mắt dì thật tinh nghịch. Như thế, dì Hạnh có nhữnglúc buồn rồi đột nhiên vui vẻ, nghịch ngợm bất ngờ. Mắt dì lại lướt qua nhữngtrang sách. Tôi không hiểu dì đọc những gì. Truyện này tôi chưa đọc, nhưngcũng biết sơ nội dung. Một câu chuyện tình chả lấy gì làm xuất sắc. Tôi thixong, sẽ tuyển lại kệ sách của mình, những cuốn nào hay giữ lại, những cuốnnào dở cân bán kí lô. Nhìn những cuốn sách èo uột nằm trong kệ Tôi bắt bựcmình.- Thục đậu, Đông thưởng gì?- Chưa nghĩ ra.- Dì đậu?- Cũng chưa nghĩ ra.- Phải nghĩ từ bây giờ đi chứ. Làm con trai đôi khi cũng phải biết để ý tớiphương tiện giao tế một chút. Con gái thích những cái săn sóc nhỏ nhặt dànhcho họ. Tôi cám ơn thầm dì Hạnh, dì đã gián tiếp nhắc nhở tôi nghĩ tới Thục.Quả thật tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều dì Hạnh nói. Những món quà tặng nhauđối với tôi là một điều thừa, làm dáng, và mất nhiều thì giờ. Tôi tưởng khingười ta thân thiết với nhau chỉ cần nói chuyện nhìn nhau thôi cũng đủ. Con traiquả thật là dửng dưng, lơ đãng.- Sẽ nghiên cứu vấn đề dì vừa nói.- Coi chừng muộn đấy nhé. Đừng có nghệ sĩ quá ông ơi.Dì Hạnh mỉm cười, tiếp tục đọc cuốn sách. Tôi ngồi nhìn lò lửa âm ỉcháy, những cục than hồng gây cho tôi cảm tưởng hơi ấm còn đầy trong cănphòng. Bây giờ tôi mới ngạc nhiên về cơn mưa khác thường, nó dai dẳng, kéotheo những trận gió mạnh lạnh buốt. Tôi bắt đầu lo ngại một cơn bão lớn.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 145- Liệu có bão không dì Hạnh?- Có thể lắm. Cơn mưa kéo dài có vẻ khác thường.Tôi không học được. Đêm mưa thường làm cho tôi bàng hoàng nhớnhững cái không đâu. Những kỷ niệm một thuở ấu thơ xa xưa nào hình nhưcũng trở về bằng những chiếc bóng đen đậm, hằn lên trí não. Đêm nay, tôi lạithấy nhớ vu vơ, buồn man mác theo những giọt mưa gõ trên mái ngói. Tôi đilòng vòng trong căn phòng rộng. Dì Hạnh cúi đầu vào quyển sách. Lò than dướichân dì sắp tan. Tôi cũng bắt đầu thấy lạnh. Tôi co hai vai, nghe ngóng mưabên ngoài. Những cơn gió vi vút như thổi qua một rừng thông.- Đông lạnh rồi à?- Thấm lạnh, mưa và gió lớn quá. Dì nghe thấy không?- Nghe. Nếu có một mình dì chắc dì không dám ở trong nhà này.- Dì sẽ đi đâu?- Tới Thục. à, ước gì có Thục tới, hai đứa sẽ ngủ với nhau, tha hồ tâm sựsuốt đêm mưa, thú vị lắm.Dì Hạnh ngó tôi. Đôi mắt dì đen sâu như một nỗi buồn. Tôi cũng nhớThục quá. Tôi bỗng có ý định xách xe chạy tới nhà Thục, nhưng tôi biết dù cókêu rát cổ họng, Thục cũng không dám mở cửa cho tôi vào. Biết đâu, giờ nàyThục đã ngủ ngon lành. Tôi bỏ dì Hạnh ngồi một mình, đi lên lầu. Tự nhiên tôithích đứng ngoài bao lơn nhìn xuống khu vườn trong khi mưa to gió lớn như thếnày.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 146Chương 8Mưa bão kéo dài hai hôm liền. Nước sông dâng lên ngập hết tất cả cáccon đường trong tỉnh lỵ. Bây giờ tôi biết là trận lụt bắt đầu vì những cơn mưalớn và gió to. Buổi sáng sớm không nghe tiếng còi xe lửa hú, tiếng máy nổ dậpdình và ngọn đèn pha sáng hoắc bao quát một vùng sương mù đọng trên cây látự nhiên tôi nghe nao nao buồn. Tôi nằm yên lắng nghe mưa gió ngoài trời, cáirét căm căm ngấm sâu vào da thịt. Các con đường bắt đầu ngập từ chiều tối qua,lúc xe phóng thanh của Ty thông tin tỉnh chạy khắp nơi loan báo trận lụt đangvề trong tỉnh lỵ, và yêu cầu mọi người đề phòng lụt. Đường phố từ tối đã thưangười đi, vắng xe cộ, hàng quán đóng cửa. Tôi không biết tôi đang làm gì, cảmtưởng như những ngày mưa gió nước dâng lên có thể kéo dài đến một thế kỷ.Trong khi dì Hạnh bảo đây là trận lụt thường lệ mỗi năm và mưa lũ nếu có, nămđó có mưa to gió lớn vào đúng dịp nước dưới sông dâng cao. Trận lụt khôngkéo dài quá ba ngày, mưa tạnh nước sông bắt đầu rút, tỉnh lỵ sẽ trở lại sinh hoạtbình thường. Tôi thấy ba ngày không gặp Thục cũng là ba thế kỷ dài. Hai hômrồi tôi đi ra, đi vào nhìn nước trắng xóa các con đường. Dì Hạnh cẩn thận mangcác đồ đạc thức ăn lên để trên những chỗ cao khi nước bắt đầu ngập vào đếnnhà. Hôm nay, dì dọn hẳn lên trên lầu. Tôi và dì ngủ chung một phòng. Tôinhường giường tôi cho dì, xách tấm nệm của dì nằm dưới đất.Tôi nghe dì hỏi:- Đông thức rồi hả?- Thức.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 147Tôi thấy dì Hạnh ngôi bó gối trên giường. Chiếc áo choàng hoa trắngrộng thùng thình làm dì giống con mèo đang trùm chăn. Dì co ro trong hơi lạnh.- Thấy nước đã rút bớt chưa Đông?- Mưa còn dai dẳng thế kia sức mấy mà nước rút được.- Chắc cũng phải hết một hôm nữa.- Một thế kỷ dài.Dì cười khúc khích:- Mưa bão làm ngăn cách hả, buồn không?- Tôi ngồi bật dậy. Căn phòng còn mù trong bóng tối mấy ngày qua điệncúp, nhà cũng hết đèn cầy nên chúng tôi sống trong bóng tối. Một thùng quẹtcủa tôi đã hết không còn que diêm nào. Sáng nay tôi thèm điếu thuốc, một hơikhói, nhưng đào đâu ra que diêm bật lửa bây giờ. Tôi kêu:- Chết rồi, hết diêm làm sao hôm nay đi nhúm lửa?- Chút qua nhà bên cạnh xin.Tôi nổi sùng:- Cái thằng bé con ấy hả? Nó ăn cắp ở đâu được chiếc xuồng nhỏ bơitung tăng ra vẻ khoái chí lắm. Sao dì không nhờ nó chở ra chợ luôn.- Nó đề nghị chở dì đi chợ hôm trước cơ, dì chưa đồng ý.- Đồng ý gấp đi chứ. Được ra phố bằng xuồng, có người chèo, dung dăngdung dẻ, khoái chết được.- Đông có vẻ không ưa người ta.- Thằng đó công tử sữa, bạn Đông không đứa nào ưa.- Nó tốt với dì lắm.Tôi muốn nói nó “mê” dì nên nó mới tốt, nhưng tôi thấy kỳ quá. Thằngbé con ấy mà trò trống gì khiến tôi phải bận tâm. Tôi cười:- Hôm nay cũng hết thức ăn.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 148- Đông đi chợ một bữa nhé.- Trời đất.Con trai đi chợ thiếu gì, nhất là trong trường hợp này. Con gái không biếtlội, lỡ rơi tõm xuống nước thì sao?- Nước đâu có cao khỏi đầu mà dì lo.- Nhưng rớt xuống dưới cũng đủ chết vì sợ lạnh rồi. Dì sợ nhất là nước,nhìn nước chảy dưới chân cầu dì cũng đủ thấy chóng mặt muốn té nhào xuống.- Đông bơi ra chợ hả? – Tôi hỏi.Dì Hạnh cười:- Sẽ mượn thằng bé bên nhà cho Đông chiếc xuồng. Đông có quyền tớithăm “nàng”. Nhưng nhớ đi chợ mua thức ăn, đèn cầy, diêm quẹt. Tối nay phảicó đèn, dì sợ ma gần chết. May mà có Đông ngủ chung phòng, nếu không, chắcdì đứt tim từ mấy hôm nay rồi.Tôi không còn lý do gì để khỏi đi chợ nữa. Tôi nhớ Thục quá rồi. Đườngchỉ đi được bằng xuồng thôi, mấy ngày qua tôi mong mượn được chiếc xuồngđể tới thăm Thục, nhưng không biết mượn ở đâu. Bây giờ dì Hạnh đề nghị nhưvậy tôi mừng như mở cờ trong bụng. Nhưng tôi cũng làm bộ nói:- Đi chợ, trời ơi. Đông biết mua cái gì bây giờ.- Dì biên cho miếng giấy, mua y theo đó là có thể dùng tới mấy hôm.May bà giúp việc chưa lên kịp, bà lên chắc bà ớn cảnh nước chảy tràn vào nhànhư một con sông như thế này.Dì Hạnh tụt xuống giường chạy ra ngoài bao lơn hứng nước mưa rửa mặt.Dì kêu:- Đông ơi Đông.Tôi chạy ra. Dì Hạnh nói:- Đông xuống nhà lấy cho dì cái bàn chải với ống kem. Hôm qua dì bỏquên trong phòng tắm.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 149- Trời ơi bây giờ lội nước xuống nhà, rồi lên thay đồ khô, rét lắm, dì xàibàn chải và kem của Đông đi.Tôi lấy kem và bàn chải đánh răng của tôi đưa dì. Những giọt nước mưabị gió cuốn hắt vào mặt tôi lạnh buốt. Dì Hạnh nhoài người ra bao lơn đánhrăng, những giọt nước mưa bắn tới tấp vào mặt dì, những giọt nước như nhữnggiọt sương. Phía dưới đường nước tràn ngập, khu vườn chìm sâu dưới đáy nước,chỉ còn những cây cao lú ngọn qua một khoảng không gian, những đám lá tiêuđiều trông thật tội nghiệp. Mưa giăng mù ngoài trời, gió ào ạt trên những đỉnhcây. Hàng nhạc ngựa rung chuyển mạnh nhưng không có tiếng hát. Tôi thấynhững chiếc xuồng bơi xuôi ngược từ đằng xa, những người mặt áo đi mưa độinón lá trùm kín như những chiếc bóng đuổi chim trên ruộng lúc vào mùa gặt.Thằng bé bên cạnh nhà như thường lệ, hễ thấy dì Hạnh thức dậy ra đứngngoài bao lơn là nó chèo xuồng tới. Tôi nghĩ chắc nó đứng rình đâu đó, và chờđợi một cách tận tâm. Dì Hạnh ngó tôi cười. Tôi nói:- Bạn thân của dì tới, đúng hẹn ghê.Dì Hạnh cự:- Ai là bạn thân với nó, Đông nói ẩu không.- Chứ ít khi thấy dì nói chuyện với ai ngoài thằng công tử sữa đó. Hômnay “chàng” diện ác.Thằng bé mặc áo len cổ cao, khoác ngoài cái áo mưa đắt tiền, đầu độinón rộng vành. Nó cặp xuồng vào cười duyên với dì Hạnh:- Mới thức hả?Dì Hạnh còn ngậm một ngụm nước trong miệng, dì ư ư rồi gật đầu. Nóhớn hở hỏi:- Ăn sáng chưa?Tôi nói:- Nhà hết thức ăn từ hôm qua, chưa đi mua được. Nó hỏi tôi:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 150- Bạn đói không?- Chưa.Phải ăn chứ, nước còn dâng cao nữa chưa chắc ngày mai đã rút đâu.Nó nói chuyện nhát gừng với tôi. Tôi cũng nói chuyện nhát gừng với nó.Tự nhiên tôi ghét thằng này kinh khủng, có lẽ tại cái bề ngoài hào nhoáng củanó. Con trai mà lúc nào cũng diện như con gái. Nó mê dì Hạnh như điếu đổ rồi,không còn nghi ngờ gì nữa. Nó chờ cho dì Hạnh súc miệng đánh răng xong,cười rất tươi hỏi:- Có bánh mì với trứng chiên, Hạnh ăn không?Dì Hạnh ngó tôi. Tôi nói khẽ với dì:- Bắt nó cho năm ổ bánh mì, một chục cái trứng. ở nhà có chuối già mangtới một nải. Hỏi xin nó mấy cái hộp quẹt luôn.- Chi vậy?- Đông hút thuốc.Dì Hạnh quay lại đáp lời thằng bé:- Ăn chứ.- Chờ một chút nhé, tớ về nhà lấy mang qua ngay.Dì Hạnh dặn theo thằng bé đúng những lời tôi nói với dì. Thằng bé có vẻsung sướng khi được dì Hạnh nói chuyện nhiều với nó. Quả nhiên một lúc nómang qua hai ổ bánh mì lớn, một đĩa trứng chiên, nửa chai xì dầu và nửa nảichuối già to tướng. Nó cười bảo:- Còn bao nhiêu đó ăn đỡ. Ngày mai sẽ có nhiều hơn.Tôi nhắc dì Hạnh:- Dì hỏi mượn nó chiếc xuồng đi.Dì Hạnh kiếm chuyện hỏi thăm thằng bé một lúc rồi hỏi mượn nó chiếcxuồng. Nó ngạc nhiên.- Hạnh đi xuồng được hả?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 151- Không, Đông đi.- Hạnh cần gì tôi chở đi cho.- Đông phải ra phố có việc, với lại ra chợ để mua thức ăn. Nhà hết thứcăn rồi.Tôi gãi đúng chỗ ngứa của nó:- Bạn lên đây chơi, tôi mượn đi một lát rồi về trả.- Biết chèo không?Nó vênh mặt hỏi tôi.- Yên chí, tôi từng biểu diễn cho xuồng lật ngửa giữa sông rồi xốc nướcchạy lại như thường.- Ngay bây giờ hả?- Ngay bây giờ.Nó quăng dây cột xuồng rồi đu theo nhánh cây để lên lầu. Tôi và dì Hạnhăn bánh mì với trứng. Tôi còn bỏ thêm mấy trái chuối trong túi áo mưa. DìHạnh biên cho tôi những thứ cần mua trong một mảnh giấỵ Dì dặn:- Đông thấy cần gì nữa có thể mua thêm.- Bao nhiêu đây cũng ứ hơi rồi.- Nhớ mua đèn cầy và hộp quẹt nhé. Quên thì ngủ thầm tối nữa, và nhịnđói một ngày. Cho dì gởi lời thăm nhỏ Thục, bảo rằng dì nhớ Thục quá.Tôi chào thằng bé, bảo nó ở chơi chờ tôi về đừng ngại gì cả. Tôi biết nóchẳng mong tôi về sớm đâu và bao giờ trả xuồng cho nó cũng được, càng lâucàng tốt. Tôi nheo mắt cười với dì Hạnh rồi tuột xuống theo nhánh cây thằng béđu lên. Tôi mở dây cột, cầm mái dầm và chèo xuồng ra đường.Trên con đường thường ngày xe cộ đi lại bây giờ đầy những chiếc xuồngxuôi ngược. Mọi người đều đứng trên lầu nhìn xuống đường, nhà nào không cólầu thì di chuyển theo mức nước một bộ ván cao nhất trong nhà cũng là chỗ trúẩn của một gia đình. Họ ở đó như ở giữa một hòn đảo. Ăn uống nấu nướng trênđó, tiếp xúc đi lại bằng xuồng, chờ cho mực nước rút và mưa gió tạnh. Tôi tớihttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 152thẳng nhà Thục. Nàng ngồi bó gối trên bộ ván cao nhìn ra mưa. Tôi đến làmThục ứa nước mắt. Tôi cột xuồng vào chân bộ ván hỏi Thục:- Nhà đi đâu hết vậy Thục?- Đi qua sông thăm bà nội rồi.- Sao ngồi buồn quá vậy?- Sợ.- Sợ gì? Có gì mà Thục phải sợ.- Bao giờ nước rút Đông nhỉ?- Chừng vài hôm nữa.- Sao lâu vậy? – Thục hỏi với vẻ lo lắng. Tôi nhìn ra mưa, chép miệng:- Mưa gió coi bộ không vơi được. Nước càng ngày càng dâng cao chứchả chịu rút xuống một tí nào.Thục mặc áo len, nhưng hai ống quần ướt sũng nước, đầu không chải, tóctai rũ rượi che cả khuôn mặt buồn. Xung quanh Thục là nồi niêu soong chảo,quần áo mùng mền, túm trong những bọc vải to tướng. Thục nói như khóc:- Tự nhiên mưa lớn, rồi nước dâng tràn vào nhà. Mấy hôm ngồi mãi trênbộ ván này không đi đâu được.- Nhớ Thục kinh khủng, bữa nay mới mượn được chiếc xuồng của thằngbé si tình nhà bên cạnh nên tới thăm Thục.Tôi thấy trên cái lò than có một nồi cơm, khói lên nghi ngút. Tô hỏiThục:- Làm gì vậy?- Nấu cơm. - Sớm vậy, Thục đi chợ chưa?- Má đi chợ từ sáng rồi cùng với ba và Hiền sang thăm bà nội, giao nhàcho Thục giữ.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 153- Thục muốn đi chơi không?Thục chớp nhanh mắt nhìn ra ngoài trời. Trong một thoáng, gương mặtThục sáng lên rồi Thục nói, hết sức buồn:- Thục phải coi nhà, nấu cơm. Trưa Thục mới rảnh được.- Bỏ nhà một lát không được sao?- Ba về thấy bỏ nhà đi ông la chết.- Tôi ngồi cầm mái chèo quậy nước. Thục chống cằm nhìn mưa, hai giọtlệ còn đọng quanh khoé mắt. Tôi biết là Thục xúc động lắm khi thấy tôi tới,cũng như tôi mừng rỡ khi thấy Thục ngồi trên bộ ván nhìn mưa. Tôi chỉ sợThục phải dọn nhà đi đâu, hay qua bên kia sông ở nhờ nhà bà nội tôi sẽ khônglàm sao tìm ra Thục được. Bây giờ Thục ngồi đây trên bộ ván cao lè tè ngangvới mực nước. Thục ngồi đó, tóc tai rũ rượi, gương mặt bơ phờ canh chừng nồicơm đang sôi. Tôi bảo Thục:- Ngồi đây một lát nhé. Đông sẽ trở lại. Tôi chèo xuồng đi tìm mua choThục mấy ổ bánh mì, một hộp cá, một hộp bánh Tây, với chuối. Tôi mang vềcho Thục. Trong lúc Thục ngạc nhiên thì tôi khui hộp cá mòi bắt Thục ăn vớibánh mì. Tôi cũng ăn với Thục, hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện.- Hạnh làm sao hả Đông? – Thục hỏi.- Đang ở nhà nói chuyện với thằng bé si tình.- Ai thế?- Thằng bé con, công tử sữa bên cạnh nhà, có cây chùm ruột sai trái.Thục biết nó mà.Thục nheo mắt:- Hùng phải không?- Gọi nó là thằng bé nên quên mất tên của nó rồi. Hình như Hùng hay“Hiếc” gì đó. – Tôi cười.- Đông có vẻ không ưa người ta.- Ưa mỗi một chuyện, mượn được chiếc xuồng tới thăm Thục.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 154- Mấy hôm Đông làm gì?- Đi tới đi lui như người sống trên hoang đảo. Nhớ Thục muốn chết. Nếukhông có chiếc xuồng, chắc thế nào Đông cũng bơi tới đây.Thục cười khúc khích. Tôi nhìn mấy cái vỏ chuối trôi lờ đờ dưới nước rồichìm mất. Giòng nước ngầu đuc. Từ đây nhìn ra thấy trắng xóa một vùng. Mưagiăng mù, gió thổi lạnh buốt.Thục ăn nhỏ nhẹ như con mèo nhỏ. Thục ngượng trước mặt tôi. Ăn xongThục đi tìm cái lược gỡ tóc. Nồi cơm cũng đã chín trên lò than. Tôi bảo Thục:- Nhà như thế này còn coi làm gì. Bỏ không cũng chả ai vào. Thục đi mộtvòng, vui lắm những con đường tràn ngập ghe xuồng xuôi ngược như lễ hội trênsông vậy.Thục có vẻ xiêu lòng. Tôi nói tiếp:- Chả có ai ngó ngàng gì đâu, Đông phải đi chợ Mua thức ăn, chả biếtmua và trả giá cao. Thục phải mua giùm thôi.- Lỡ gặp người quen thì sao?- Ai để ý làm gì, gặp người quen cũng chả sao. Thục có thể nói đi nhờxuồng ra chợ. Thiếu gì cách nói.Thục cười:- Chắc Đông nói dối tài lắm.- Mấy người yêu nhau nói dối tài nhất thế giới.Thục đỏ mặt quay đi tìm gì trong đống đồ cao như một quả núi. Một lúcThục moi ra cái áo mưa khoác vào người, đầu đội nón lá, và không quên cầmtheo cuốn sách. Lúc Thục bước qua xuồng. Thục đưa cuốn sách cho tôi và nói:- Cuốn sách của Đông, Kim nhờ trả đấỵTôi lật cuốn sách được vài trang rất vô tình và thấy một bì thư kẹp vàogáy sách. Tôi ngạc nhiên:- Có một bức thư?Thục bối rối:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 155- Sáng hôm qua ở nhà một mình biên thư cho Đông đó, định không gửi,nhưng bất ngờ Đông tới.- Đọc ngay bây giờ nhé?- Thôi, về nhà hẵng đọc.Tôi sung sướng nhét cuốn sách vào trong túi áo mưa. Thục ngồi trướcmũi xuồng, tôi mở dây cột, chống xuồng ra ngoài. Thục có vẻ thích thú khiđược đi ra ngoài. Nàng ngồi ngước mắt nhìn khắp nơi. Mưa rớt trên chiếc nón lácủa Thục lộp bộp. Thục mỉm cười hỏi:- Đông có lạnh không?Tôi lắc đầu, cho xuồng đi lướt lên các ngọn cây khiến Thục hốt hoảng:- Coi chừng, ở đây có mấy cây cao lắm, vướng xuồng à.- Ăn nhằm gì, Đông chèo xuồng từ năm còn học tiểu học ở trường làng.- Đông giỏi ghê nhỉ.- Thục cứ ngồi yên, đừng sợ chi cả.- Lỡ xuồng chìm thì sao?- Chìm sao được mà chìm.- Đông biết lội không?- Lội từ đây ra chợ trong nháy mắt.Thục thích thú cười. Tôi nhìn nụ cười của Thục như tan trong mưa. Chiếcxuồng lướt trên mặt nước, thành phố bây giờ như một con sông lớn. Nước muôntrùng, chỉ Có những ngọn cây và nhà cửa thì vươn cao trên mặt nước còn côngviên đường phố, những nơi chốn quen thuộc hàng ngày đều chìm sâu dưới đáynước. Những tấm bảng chỉ tên đường buồn bã mắc trên trụ điện ở mỗi ngã tưcũng lem ố nước mưa. Tôi nhắm hướng chợ chèo xuồng về phía đó trong khi tấtcả mọi người xê dịch qua lại, dong xuồng như những con thoi.- Đông nhớ chợ ở đâu không?- Nhớ chứ.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 156- Coi chừng đi lạc, nước mênh mông, Thục chả nhận ra chợ ở hướng nào.- Đi lạc lại còn vui hơn nữa lo gì.- Phải về nhà, không sẽ bị ăn đòn. Ông già giận dám trói gô lại némxuống sông lắm à.Tôi bật cười sau câu nói của Thục. Nước mưa ràn rụa quanh mặt, nhưngtôi không cảm thấy lạnh. Thục nghịch nước bằng cách thòng hai chân xuốngquậy cho mặt nước nổi sóng. Hai chân Thục trắng hồng giữa đám lục bình xanhtrôi lơ ngơ với đủ đồ vật vô chủ. Thục quay lại cười:- Có khi nào nước cuốn mình trôi luôn ra biển không Đông?- Có chứ, nếu mình muốn.- Trôi ra biển rồi về được không?- Về làm gì, tìm một hòn đảo nào đó sống tới già. – Tôi cười.- Ghê quá, Thục không dám đâu.- Bây giờ mình chèo ra biển nhé.Thục tưởng thật, hốt hoảng - Đông đừng có đùa, nó trôi thật thì chết luôn.- Thục không dám trốn à?- Làm gì mà phải trốn?- Thương nhau cha mẹ không gả thì đi trốn chứ còn sao nữa.Thục tạt nước về phía tôi, ngượng ngùng nói:- Đông không nói bậy thì sống không được sao?- Không, nhưng đó đâu phải nói bậy.- Còn gì nữa mà không bậy.Tôi dùng mái chèo búng nước lên cao như một cây pháo bông vừa nổtung ra giữa trời cho Thục lác mắt chơi. Và tôi buông ra một câu triết lý:- Tình yêu bao giờ cũng đúng.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 157- Nhưng ai yêu ai.- Thục ngó xuống dòng nước sẽ thấy ai yêu ai.Thục giả vờ cúi xuống nhìn dòng nước rồi cúi gầm mặt luôn khôngngước lên vì Thục ngượng khi phải nhìn tôi. Mưa bão không lớn, nhưng cứ rayrắt suống này này qua ngày khác. Chợ họp dưới mưa gió và trong một bầu trờirét căm căm. Những chiếc xuồng lớn nhỏ neo lại, đậu kề sát nhau. Người muacũng như người bán đều đi xuồng, tiếng nói tiếng cười, tiếng cãi vã nhau trongtrường hợp đặc biệt này lại là điều thích thú. Tôi cho xuồng vào đám đông, móctúi lấy mảnh giấy dì Hạnh biên đưa cho Thục. Tôi và Thục lựa thức ăn, trả giá.Tôi cười nói nhỏ bên tai Thục:- Mong cho nước ngập mãi như thế này để mỗi ngày tới kêu Thục đi chợ.Thục ứ ứ trong miệng. Mặt tôi bị vướng bởi những cọng tóc của Thục.Tóc Thục vẫn thơm, càng ướt càng có mùi hương đặc biệt. Tôi nói để trêuThục:- Tóc Thục thơm quá, chắc trong mưa có nước hoa.Thục nguýt tôi nói:- Đông đừng có đùa giữa chợ làm người ta trông thấy đấy.Thục ngượng ngùng mua nhanh một món đồ rồi kêu tôi chèo xuồng sangchỗ khác. Quanh quẩn một lúc Thục cũng mua xong những thứ dì Hạnh dặn.Tôi đưa Thục về ngang qua công viên. Cây đa già đã trốc gốc chìm mất trongnước. Công viên chỉ còn thấy được cái cổng cao. Mấy cây dương liễu cũngkhông còn. Thục kêu lên mấy tiếng ngạc nhiên rồi nhìn quanh với đôi mắt ubuồn khuất dưới chiếc nón lá. Tôi không muốn thấy Thục buồn chút nào. Tôimong được chèo xuồng đưa Thục đi mãi như thế này, dưới trời mưa.- Tại sao cây đa già và mấy cây dương liễu biến mất trong công viên hảĐông?- Chúng bị nước cuốn, gió đưa làm cho trốc gốc.- Rồi công viên đâu còn gì nữa.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 158- Còn những cái ghế đá, chỗ ngồi cũ của mình. Những thứ ấy thì khôngtrôi đâu được.Thục bỗng cười hỏi:- Đông nhớ ông xích lô không. Bữa trời mưa lần đầu tiên Đông rượt theoxe của ổng đó!- Nhớ chứ, ông ấy già rồi mà khoẻ ghê, Đông đạp muốn đứt hơi mới theokịp ổng.- Bữa đó chắc ông xích lô cho là hai đứa điên nặng. Nghĩ lại buồn cườighê.Tới nhà Thục, ba má Thục vẫn chưa về. Tôi và Thục ngồi nói chuyệntrên bộ ván. Thục kêu lạnh khi bỏ áo mưa ra. Thục đốt than trong lò để trướcmặt, hơ tay áp vào má xua cái lạnh. Tôi ngồi nhìn Thục, nhìn những sợi tóc maiướt nước của Thục mà cảm thấy một niềm thương yêu tràn ngập dâng lên. Tôinói:- Dì Hạnh bảo nếu trường hợp nước mưa chưa rút trong ngày mai, Thụchãy tới đằng ấy ở.- Bỏ ba má với nhỏ Hiền ở đây à?- Nói như vậy là nói chung đấỵ Thục có thể đi với cả gia đình Thục.- Đồ đạc mang đi làm sao được.- Đông mượn xuồng thằng bé chở trong một buổi sáng là xong ngay.Thục ngồi cười. Hai má Thục dần dần ửng hồng lên vì hơi nóng từ lòthan bốc ra.- Sao mà ngồi cười hoài vậy? - Tôi hỏi.- Để Thục về hỏi ý kiến ba má Thục xem sao.- Sáng mai Đông tới nữa nghe.Thục nhìn tôi chớp mắt chứ không nói. Tôi nhảy xuống xuồng. Trước khira về tôi nói với Thục:- Đưa tay cho nắm một chút.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 159Thục tròn mắt:- Chi vậy?- Xem coi ấm chưa.- Đông kỳ quá hà.Thục giấu hai bàn tay về phía sau, cười:- ấm rồi, khỏi phải xem nữa.- Nhưng Đông muốn nắm hai bàn tay chứ không tin.- Tin đi. Thật mà.- Không nắm tay, Đông sẽ không bao giờ tin.Thục ngượng ngùng đưa hai bàn tay ra phía trước mặt, rụt rè nói:- Đông nắm một tí nhé.- ừ.Nhưng khi nắm được bàn tay của Thục xong, Đông lại hỏi:- Nắm lâu không được à?- Đã bảo một tí thôi, nắm lâu làm gì?Tuy nhiên Thục vẫn để yên hai bàn tay cho tôi nắm. Mặt Thục đỏ nhưgấc chín, đồng thời hai mắt Thục nhắm lại. Tôi cầm hai tay Thục, hai bàn taymềm mại và ấm áp vô cùng. Tôi nhìn rõ gương mặt Thục trước mặt tôi, bờ môiđỏ ướt, hai mắt nhắm dưới hai viền mi dài, đen láy, mũi Thục thở nhẹ, cánh mũiphập phồng. Bỗng Thục mở bừng mắt ra, rụt hai bàn tay về:- Đông nắm lâu quá.Tôi lúng túng cười:- Thục mở mắt sớm quá.- Chứ nhắm hoài để Đông nắm hoài sao. Khôn hả?- Thôi về.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 160- Coi chừng lạc đường đấỵThục ngồi trên bộ ván ngó theo tôi. Mưa tới tấp bắn tung vào mặt tôi lạnhbuốt. Bây giờ ra khỏi nhà Thục, rời hai bàn tay ấm áp của Thục tôi mới thấylạnh. Cái lạnh như từ đâu kéo ập tới, lướt trên da thịt. Tôi phải chèo thật mạnhcho xuồng đi nhanh. Gió vật những ngọn cây ngả nghiêng, tôi quay lại nhìnthấy ngồi nhà Thục nằm trên mặt nước bao la muôn trùng.Về nhà tôi ngạc nhiên vì thấy Khôi đang đứng nói chuyện với dì Hạnhtrước bao lơn. Thằng bé Hùng mặt mũi buồn xo đi qua đi lại có vẻ nôn nóng.Tôi cười đưa tay vẫy Khôi rồi gọi thằng bé trả xuồng. Tôi nói cám ơn nhưngHùng chả buồn đáp lại. Nó chỉ khẽ liếc dì Hạnh rồi bực tức nhảy xuống xuồngchèo về nhà. Tôi cười lớn. Chiếc xuồng của Khôi buộc dây tròng trành trên mặtnước và những giọt mưa lạnh buốt. Tôi mang thức ăn lên cho dì Hạnh và hỏikhông:- Tới bao giờ đấy bạn?- Mới tới được một lúc.- Có gì lạ không?- Nước và nước bao la trong tỉnh lỵ, thế thôi. à, tao không thấy thằng ẩnđâu cà.- Sợ nó về nhà nó trên vườn. Lụt như thế này chắc vườn trái cây của nótiêu tan.- Mình hết đi ăn trái cây nữa được rồi. Hôm qua tao gặp Kim, Uyển, chảhiểu hai bà mượn đâu được chiếc xuồng chèo cà khêu trước nhà tao, chút xíunữa là trôi luôn ra sông.- Mày có ghé cà phê Thủy không?- Đóng cửa cả ngày, mày ở nhà Thục về hả?- Tao đi chợ.- Đừng giấu bạn. Hạnh nói cho tao nghe rồi.Tôi đưa mắt cho dì Hạnh, dì tỉnh bơ cười tôi nói:- Tại Đông mượn xuồng người ta đi lâu, chứ còn tại sao nữa.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 161- Đó là một cái cớ nhỏ. Nó thấy dì đứng nói chuyện với Khôi, phen nàynó ức bể bụng mất.- Thằng bé nào Đông? – Khôi cười hỏi.Tôi đáp:- Thằng bé vừa về đó, nó mê dì Hạnh như điếu đổ. Bạn không tế nhị chútnào, nó đón đường bạn cho ăn dao đấy, coi chừng.Khôi cười trách dì Hạnh:- Ai kêu Hạnh không nói trước.- Ăn nhằm gì, Đông phịa chuyện, đã chắc gì đúng như thế mà Khôi tin. – Phịa sao mà phịa. Nó tức dì thật mà. Nó hầm hầm bỏ về dì không thấy sao?- Nó tức Đông thì có.- Nó hận dì. Anh chàng về nhà ca một ngàn lần bản “Hận tình đen bạc”.Dì bên này thủ sẵn mấy viên thuốc cảm kẻo nhảy mũi cả ngày.- Đông phịa chuyện quá trời. Nó còn bé mà biết gì. Nó rất tốt bụng, thếthôi.- Nó mê dì, không đúng Đông sẽ đi bằng đầu.Tôi và Khôi ngó nhau cười làm dì Hạnh ngượng. Dì bê thức ăn đi chỗkhác. Bảo tôi mang cho dì con dao. Dì lui cui làm thức ăn để sửa soạn bữa cơm.Tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ. Thời gian đi nhanh ghê. Tôivà Khôi đứng nói chuyện nhìn ra mưa. Khôi chép miệng:- Chả biết bao giờ nước rút.- Hình như càng ngày nước càng dâng cao thêm. Nhà mày ra sao?- Di chuyển sang ở nhờ nhà bên cạnh.- Có chật chội lắm không?- Vừa.- Mày sang ở đây với tao.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 162- Không được, đi thì phải đi cả, tao bỏ đi nếu có chuyện gì bất ngờ thìsao?- Đi cả nhà cũng được. ở đây còn phòng trống mày thấy không. Tao và dìHạnh mấy hôm ngủ chung phòng, dì Hạnh sợ ma không dám ngủ riêng.- Nếu được ở đây chắc nhỏ Xuyên thích lắm. Nó ở đằng đó tội ghê. Contrai như mình ở đâu chả được.- Mày đưa cả nhà sang đây đi. Mấy hôm định ghé mày mà không biếtlàm sao đi được. Chả lẽ lấy chiếc xe đạp ra làm xuồng bơi.Khôi cười. Tôi nói:- Thục cũng cực lắm. Sáng nay tao mới đưa nàng ra chợ, đi lòng vòngmua thức ăn. Mấy hôm Thục bảo không hề ra khỏi bộ ván. Trông Thục như conmèo ướt.- Sao không bảo Thục tới ở với Hạnh?- Thục chưa có quyết định, còn phải xin ông già.Khôi đưa tôi điếu thuốc. Hai đứa mồi lửa, rít khói. Tôi thèm một ly càphê sữa nóng vô cùng. Tôi vào phòng mình mang cây đàn ra. Khôi đàn hay hơntôi nhiều. Tôi giao đàn cho Khôi rồi bảo dì Hạnh:- Dì muốn nghe bản nào Khôi hát cho nghe.- Cành hoa trắng.- Dì chỉ có bản ruột là “Cành hoa trắng”. Khôi hát đi – Tôi bảo Khôi.Khôi ghếch chân vào lan can. Tay búng mấy sợi dây đàn, hát. GiọngKhôi trầm ấm, tan vào trong tiếng mưa rơi nghe thật buồn. Khôi hát liên tiếpmấy bài mà không biết chán. Dì Hạnh khen Khôi hát hay và hứa nếu Khôi ở lạiăn cơm sẽ được thưởng một chầu cà phê. Tôi nói:- ở lại chứ sợ gì, Khôi!- Thì ở lại.Tôi bảo dì Hạnh:- Nhưng dì phải nấu cơm nhanh lên chứ, đói bụng đến nơi rồi.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 163- Đông phải phụ một tay mới nhanh được. à, sao không bảo Thục tớichơi?- Thục phải coi nhà.- Sợ cái nhà trôi đi mất hay sao?- Thục sợ bị ba la. Nhỏ ấy cái gì cũng sợ.Tôi nhảy tới phụ với dì Hạnh lặt rau. Khôi vẫn ôm đàn đứng hát. DìHạnh thoăn thoắt trong công việc, còn tôi vụng về bên những cọng rau khôngbiết ngắt đoạn nào. Dì Hạnh chê tôi:- Đông dở quá, ngắt lấy những lá gần ngọn thôi. Những lá dưới gốc bỏ đi.Đúng là con trai, chả biết gì hết.Tôi cười:- Không biết khỏi phải lo. Công việc này của con gái mà. - Lo lần, nữa về phụ với vợ chứ.- Con trai chỉ biết làm kiếm tiền mang về cho vợ thôi. Về nhà phải cócơm ăn, không thì chết.- Chà nói nghe ghê, nhưng ngó Đông thấy phát ra tướng... sợ vợ rồi.Tôi và Khôi bật cười. Dì Hạnh thấy tôi làm chả nên việc gì bèn đuổi tôiđi chỗ khác. Tôi rủ Khôi vào phòng. Hai đứa ngồi hút thuốc tán gẫu chờ dìHạnh sửa soạn bữa cơm. Tôi bỗng nhớ tới ẩn:- Tại sao ẩn lại đi mất nhỉ?- Tao cũng đang ngạc nhiên về chuyện này.- Có thể nó về nhà nó thật.- Hình như nó đang buồn.Tôi cười:- Nó mà biết buồn, họa chăng trời sập đến nơi. à, mấy hôm trời mưa bão,nước ngập lụt, chắc tại nó. http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 164Khôi không cười được. Nó thở ra một ngụm khói:- Không khéo, nó hiểu lầm tao.- Chuyện gì?- Chuyện của Phiến. Tao vừa gặp Thủy, nó bảo có gặp ẩn trước hôm mưabão ở quán cà phê. ẩn than buồn và định đi xa rất lầu.- Nó bỏ thi à?- Có thể lắm.- Không thi thì nó làm cái gì?- Đối với một kẻ chán đời, có nhiều chuyện để làm lắm. Hoặc sẽ khônglàm gì cả.- ẩn nó không tệ đến hiểu lầm bạn bè đâu.- Tình cảm là một điều không thể đoán trước được.- Nhưng ẩn nó không đến nỗi tệ là hiểu lầm mày. Chuyện chỉ do Phiếngây ra mà thôi.- Tao nghĩ là không do ai cả.- Phải tìm cho ra ẩn, khuyên nó đừng bỏ thi.- Nó đi Sài Gòn thì biết đâu mà tìm?Tôi cảm thấy có một cái gì đang tan vỡ giữa Khôi và ẩn thật. ẩn yêuPhiến ngấm ngầm, trong khi Phiến chỉ xem ẩn như một người bạn trai, họccùng lớp. Từ lúc Nhàn bỏ đi lấy chồng giữa năm đệ nhị, Khôi như một ngườimất hồn, nó cúp cua liên miên, tưởng đâu nó phải ra khỏi trường, may Khôi họckhá trong lớp nên được một vài giáo sư đề nghị giữ lại. Và Khôi sau nhữngngày lang thang chán nản đã trở lại trường sửa soạn cho kỳ thi. Phiến yêu Khôiqua mối tình khói sương tan vỡ đó. Khôi không biết, hoàn toàn không biết chođến khi nhận được bức thư đột ngột của Phiến. Bức thư không có gì quan trọng,nhưng từ đó Khôi hiểu Phiến đã yêu mình. Khôi còn đang phân vân không biếtphải đôi xử ra sao thì có lẽ ẩn biết chuyện. Tôi chơi thân với Khôi hơn ẩn,nhưng trước một sự rạn nứt giữa tình bạn như thế quả là điều đáng buồn. Tôimuốn gặp ẩn, ngày thi đã gần kề. Chúng tôi có mấy đứa chơi với nhau. Nămhttp://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 165nay tôi không muốn có một đứa nào bỏ thi vì chuyện tình cảm của một thời mớilớn.- Mày tính sao, Đông?- Cũng chỉ còn một cách là gặp ẩn giải thích cho nó biết thôi.- Rồi đối phó với Phiến ra sao?- Bình thường.- ừ, có lẽ mọi chuyện đều phải bình thường mới sống được. Nhưng tabuồn quá. Thi xong chưa chắc đã học nổi nữa.Tôi đùa:- Cưới vợ chăng?- Không bao giờ. Nhưng buồn quá sẽ đi lang thang.Tôi không nói gì, trong lớp những đứa cùng tuổi với tôi và Khôi đều thốtra một câu tương tự như thế khi chán nản, hay khi bị phạt. Tôi không nghĩ đó làmột cách giải quyết đời sống. Con trai có nhiều chuyện để làm. Và mỗi đứa cóthể nhìn xuống cuộc đời bằng mọi cách. Tôi không có ý định như Khôi. Tôi chỉmong, nếu không tiếp tục học nữa thì xin vào tập sự trong một tòa soạn báọ Tôikhông nghĩ mình sẽ thành một nhà văn, nhà thơ, nhưng được cầm viết sẽ sungsướng hơn khi được diễn tả một cách thành thật những điều mình nghĩ.- Rồi không biết bọn mình sẽ ra sao?- Lớn lên một chút, thấy đời sống buồn như một câu thơ.Tôi ngó Khôi:- Đời sống ôi buồn như cỏ khô chăng?- Như thế đấỵTôi nhìn ra ngoài mưa. Mấy ngày liền mưa cứ ào ạt một lúc rồi vơi dần,chỉ còn những hạt nước nhỏ kéo dài xuống lất phất trong một khoảng khônggian mù đục. Gió lạnh buốt thổi lồng lộng trên các hàng cây, nước không thấyrút xuống trên những con đường mênh mông trắng xóa. Tỉnh lỵ chỉ vui mắt khicó những phiên chợ họp bằng xuồng với đám người áo tơi nón lá, những cảnhhttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 166xuồng xuôi ngược thay cho xe cộ ngày xưa. Còn thì buồn rũ rượi như cây lánghiêng đổ, nhà cửa xiêu vẹo, nước ngập trước mắt người, cuốn súc vật trôi lênđênh. Tôi không biết Thục đang làm gì. Tôi hình dung ra khuôn mặt u sầu củaThục, dáng ngồi bó gối nhìn ra ngoài trời trên bộ ván ngấp nghé nước đục ngầu.Tôi nhớ Thục quá. Nhớ như chưa bao giờ được nhớ thương như vậy.- Chuyện mày và Thục như thế nào rồi?- Vui lắm.- Vui tới bao giờ?- Vui mãi, sáng hôm nay tao đưa nàng đi vòng quanh tỉnh lỵ. Bây giờ thìThục chắc đang ngồi bó gối nhìn mưa.Tôi cười, ném mẩu thuốc tàn qua cửa sổ. Đốm sáng lướt vào trong nhữnggiọt mưa giăng đầy rồi mất hút. Tôi thấy những đỉnh cây ào ào trút lá xuống,gió đưa lá bay tan nát khắp một khoảng không. Hơi lạnh như rúc vào cổ áo. Tôirùng mình:- Thèm ngồi quán quá Khôi à.- Chiều nay tìm một quán nào còn mở cửa mà tới.- Quán nào?- Chắc có chứ, uống cà phê trong hoàn cảnh này mới thú.- Sáng mai hy vọng nước sẽ rút bớt.- Mày sẽ thấy vẻ mặt của tỉnh lỵ tiêu điều như một thành phố chết.Tôi im lặng với nụ cười của mình. Mưa bỗng tạt vào cửa sổ, những giọtnước bắn vào mặt tôi lạnh buốt.Tôi bảo Khôi đóng cửa sổ lại, bật đèn trong phòng lên. Nhưng tôi bỗngnhớ ra là mấy ngày nay tôi và dì Hạnh sống trong bóng tối. Điện đã cúp, tôi bậtcười nói với Khôi:- Tao học bài không vô vì trí nhớ quá tồi.- Mày chỉ nhớ một thứ, một cái tên là Thục. Thục đầy cả trong tâm trímày rồi còn nhớ gì được nữa.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 167Tôi cười lớn, bật diêm châm vào cây đèn cầy gắn trên bàn. Những cuốnsách bập bùng dưới ánh nến tù mù chao ngã. Tôi thấy ớn đến tận cổ những mônhọc. Rồi vài hôm nữa tôi đi thi. Thấy mơ hồ nhiều biến đổi như sáng ra nhìnmực nước dâng cao trên những con đường. Khôi lại ôm lấy cây đàn. Bây giờgiọng Khôi nghe như nó sắp khóc. Tôi nằm lăn xuống giường im lặng ngheKhôi hát. Ngọn nến bập bùng soi bóng Khôi ngã dài trên bức tường, gương mặtKhôi hồng lên, mái tóc rũ xuống. Tôi nghĩ con trai lớn lên đứa nào cũng có mộtnỗi khổ riêng. ở tôi và Khôi, nỗi khổ có lẽ gần gũi nhau nhất.Mưa rơi từ nghìn xưa. Mưa rơi về nẻo mờMưa đem sầu thiên thu đến cho ta.Mưa đi từ tuổi thơ. Mưa theo cuộc tình tơ.Mưa rơi bạc đầu ai mong nhớ mưa...Dì Hạnh bỗng đứng trước cửa phòng gọi lớn:- Cơm xong rồi, mời hai nhà nghệ sĩ.Tôi nhìn Khôi, nó buông đàn ngưng vội tiếng hát chạy ra. Dì Hạnh trảichiếu dưới gạch dọn cơm thật ngon mắt với những thứ rau tôi lặt lúc nãy. Bangười ngồi vào cùng ăn với nhau. Dì Hạnh từ trong bếp ra nên gương mặt ửngđỏ vì lữa. Tôi nói:- Chiều nay dì đi uống cà phê không?- Trời mưa bão ngập lụt thế này quán nào mở cửa.- Khôi bảo có.Khôi nói:- Thế nào cũng có, phía bên cầu. Nước bên đó dâng ít hơn, có một vàinhà không bị ngập.- Đi bằng gì?- Xuồng của Khôi.Dì Hạnh thích thú nói:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 168- Tới rủ Thục đi với.Khôi ngó tôi cười:- Hạnh khỏi phải dặn Đông, bổn phận của “chàng” mà.Chúng tôi ăn cơm trong tiếng mưa rả rích. Gió vi vút ngoài hàng cây. Gióđầy hơi nước và buồn như những ngày mùa đông thật sự. Thằng bé có lẽ hếtgiận dì Hạnh nên chèo xuồng qua đứng dưới lan can gọi ơi ới. Dì Hạnh nhổmdậy, hỏi vọng xuống:- Gì thế?- Hạnh ăn chùm ruột không?- Ăn.- Tôi ném lên nhé.- ừ, ném đi.Thằng bé ném một túi chùm ruột và muối ớt lên. Tôi ngó Khôi nheo mắtcười. Dì Hạnh hỏi:- Sao cho nhiều thế, bộ đốn nguyên cây hả?- Cây chùm ruột bị gió làm gãy ngang rồi. Bây giờ chìm trong nước mấttiêu, nhưng tôi hái được nhiều trái lắm.- Thôi bao nhiêu đây đủ rồi.- Hạnh rảnh không?- Đang ăn cơm.- Ăn xong tôi đưa ra phố chơi nhé.Dì Hạnh cười:- Trời mưa bão mà đi chơi làm gì, lạnh cóng tay chân hết.- Không ăn nhằm gì đâu, đi dưới mưa vui lắm.- Không đi được đâu.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 169Thằng bé có vẻ buồn, nó im lặng không nói gì nữa. Dì Hạnh cũng ngồixuống tiếp tục bữa cơm. Tôi đoán thằng bé đã chán nản bỏ về. Tôi trêu dì Hạnh:- Người bạn láng giềng của dì Hạnh tốt bụng quá.- Người ta cho ăn mà còn trêu.- Cây chùm ruột gãy chắc nó buồn lắm.Bữa cơm xong, dì Hạnh rửa chén. Dì vấn tóc lên cao bằng một mảnh vảilụa màu tím. Dì tươi mát trong những giọt mưa đùa bên ngoài cái bao lơn rộng.Tôi và Khôi ngồi hút thuốc. Dì Hạnh rửa chén xong pha cà phê. Ba người ngồixung quanh cái bàn nhỏ trước cửa phòng. Dì Hạnh lại bắt Khôi hát. Khôi nhănmặt cười:- Vừa cho ăn no lại bị đày.- Khôi hát hay quá, khối cô mê đấy. Hôm nào Hạnh giới thiệu cho. Khôicười cười. Dì Hạnh bảo:- Hát bài “Thuyền viễn xứ” Khôi nhé. Bài này Hạnh nghe Khôi hát từ kỳhè năm ngoáị - Hạnh nhớ dai ghê.- Nhớ chứ, người nào nhớ dai chắc khổ lắm phải không?Tôi cười:- Nhớ dai là biểu lộ sự chung tình. Con gái cần phải nhớ dai.- Còn con trai thì cần phải mau quên hả?Tôi tránh cái nhìn của dì Hạnh. Khôi dạo đàn và hát bản mà dì Hạnhthích:Chiều nay sương khói lên khơiThùy dương rủ bóng tơi bờiLàn mây hồng pha dáng trờihttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 170Sóng Đà Giang thuyền qua xứ ngườiThuyền ơi viễn xứ xa xưaMột lần qua dạt bến lau thưaHò ơi giọng hát thiên thuSuối nguồn xa vắng chiều mưa ngàn về... Giọng hát của Khôi như hòa lẫn vào trong tiếng mưa. Buổi chiều buồnquá, không ai thấy được nắng trong một bầu trời đầy mưa bão thế này. Và mộtngày nữa sắp sửa chấm dứt. Tôi mong nhìn thấy mực nước rút dần xuống vàthèm nghe lại tiếng reo của hàng nhạc ngựa trong những buổi trưa lồng lộng giómùa hè. Những con đường thênh thang trong tỉnh lỵ này, những con đường củahọc trò đó, sau cơn bão dữ, phượng có còn tươi trên cành hay rụng rơi tan náttrên xác nắng. Khôi hát buồn quá Khôi ạ, tôi muốn quay đi để đừng nghe tiếnghát, để đừng nhớ Thục. Nhưng tôi biết rõ hơn bao giờ, tôi đang nhớ Thục đếnlịm người. http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 171Chương 9Mưa bão rồi cũng dứt, nước rút khỏi tỉnh lỵ từ bao giờ tôi không hay.Những hôm đi thi qua vài con đường cây cối ngả nghiêng buồn thê thảm tôicũng không đủ thì giờ chú ý tới. Khôi cũng ít nói chuyện với tôi, hai đứa thikhác trường. Tôi cũng không gặp ẩn, chỉ gặp những đứa cùng lớp tình cờ thicùng phòng. Rồi những ngày thi cũng qua trong mệt mỏi và lo âu. Tôi gãy bàitoán hóa học một cách oan uổng nên không hy vọng nhiều. Sáng nay, một ngàymới. Tôi thức dậy và nhớ ra những ngày thi héo hon đã qua. Tôi có thể đứngbên cửa sổ nhìn ra hàng nhạc ngựa, nhìn thấy bóng mặt trời lên ửng đỏ một phíatrời. Chuyến xe lửa đã vừa chạy qua xong, tiếng còi của nó như còn vang mãitrong buổi sáng rơi rắc những giọt sương mù chưa tan trên cây lá xanh biếc.Một ngày của đầu tuần lễ. Và hình như đã sang một tháng khác rồi. Tôi thảnhthơi dõi lại trong trí nhớ, và thảnh thơi nghĩ một chút về ngày mai. Tôi khôngdửng dưng lắm, mà cũng không lo âu lắm với kỳ thi. Nếu tôi đậu thì lên lớp đểsửa soạn cho một năm thi khác, rồi rời trường, rời tỉnh lỵ trầm lặng u buồn nàyđể đi nơi khác. Nếu tôi rớt (dù sao cũng thấy nhói trong lòng một chút) có thểtôi sẽ ngồi lại lớp cũ một năm nữa. Cũng có thể rồi tôi chẳng đi đâu hết. Tôi ởđây, tỉnh lỵ nhỏ bé đầy tràn kỷ niệm này cho tới một ngày không còn ai, khôngcòn người quen thuộc nào. Tôi nghĩ tới dì Hạnh và Thục. Dì Hạnh, có lẽ làngười bỏ đi trước nhất.Tôi xuống nhà, dì Hạnh đã lo xong bữa ăn sáng. Lúc tôi rửa mặt trongphòng tắm dì nói ở bên ngoài:- Hôm nay Đông thảnh thơi rồi đó.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 172Tôi cười nhỏ, lắng nghe tiếng con chim nào hót trong khóm lá phía saunhà. Tiếng chim trong như tiếng những giọt sương rơi. Dì Hạnh mở nhạc và nóilớn:- Đông thích ăn gì ngày hôm nay?- Dì cho ăn thứ nào cũng được.- Hôm nay phải đãi Đông chứ. à, chiều nay bà giúp việc lên đây. Mai mốtmình có những bữa ăn đàng hoàng hơn.- Dì nấu ăn cũng ngon chán.- Dì đâu sánh được với bà giúp việc dì còn học ở bà ấy mà.Tôi ra đứng trước mặt dì Hạnh cười:- Để sửa soạn theo chồng hả?Dì đỏ mặt:- Đông cứ nhớ mãi một chuyện đó. Coi chừng sáng hôm nay Thục đếnchơi đấy, liệu mà giữ mồm giữ miệng.Tôi ngồi xuống ghế. Tôi và dì Hạnh ăn một bữa ăn sáng vui vẻ và thảnhthơi nhất trong những ngày sau kỳ thi. Dì nói:- Hôm nay mới thấy được mặt trời. Chắc một ngày đẹp.Tôi nói:- Hôm nay Khôi bao chúng ta đi cine. Ngon chưa?- Bao giờ.- Buổi chiều.- Khôi hy vọng hơn Đông không?- Khôi làm hoàn toàn cả, không gãy môn nào. Phải nói là Khôi nắm chắcmảnh bằng trong tay. Đông hy vọng năm mươi phần trăm. Coi như là tuyệtvọng.- Như thế cũng có thể đỗ lắm chứ, điểm mấy môn kia bù qua.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 173- Đông chả chán đời đâu, dì đừng an ủi. Rớt hay đậu cũng chỉ thay đổimột chút thôi, dì ạ.Tôi lấy phin ra khỏi ly để quậy cà phê. Hôm nay có cà phê mới, mùithơm nghe thấy lạ. Dì Hạnh cười nói:- Đông uống thử xem cà phê mới có ngon không?Tôi uống thử một ngụm, khen:- Ngon tuyệt, nghe mùi cũng biết ngon rồi.- Đố Đông ở đâu đấy?- Dì mua ngoài chợ chứ đâu?- Sai, chợ Này không có cà phê ngon như vậy.- Chứ ở đâu?- Uống thêm vài ngụm nữa rồi cho nói thêm một lần nữa xem có đúngkhông?Dì Hạnh cũng cho đường vào ly mình. Dì uống chậm chạp và nhìn tôicười mỉm. Tôi uống thêm vài ngụm cà phê theo lời dì nhưng không đoán rađược cà phê ở đâu. Dì làm tôi bất ngờ:- Thục mang tới đấy.- Thục.- Thục có người quen đi Buôn Mê Thuột. Thục gửi mua và dành choĐông cả ký lô, tha hồ mà uống tới chết.- Thục tới đây bao giờ, dì?- Chiều hôm qua, lúc Đông chưa về. Thục nói sáng nay có thể Thục sẽtới chơi.Tôi nhớ lại bức thư đã gửi cho Thục trước ngày thi. Bức thư tới hôm nayvẫn chưa được Thục trả lời. Tuy nhiên tình cảm của Thục đối với tôi cũngkhông có gì thay đổi. Thục thường tới đây chơi với dì Hạnh trong những hômtôi đi thi, nhưng tôi chưa nghe Thục nói gì. Một sự im lặng làm tôi e dè.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 174- Thục cứ hỏi thăm Đông xem làm bài được không.- Dì cứ bảo là cầm chắc cái rớt trong tay.- Thục không tin.Tôi cười, lên phòng thay quân áo với ý định ra phố xem gặp đứa nào đểhỏi thăm ẩn. Lúc trở xuống dì Hạnh ngạc nhiên hỏi:- Đông định đi đâu?- Đi một vòng, lâu quá không đi phố.- Đưa dì đi chợ luôn. Nhưng Đông về sớm nhé, sợ Thục sẽ tới trong lúcmình đi vắng đó.Dì Hạnh sửa soạn, trong lúc tôi dắt xe ra ngoài cổng. Tôi đưa dì tới chợvà ra ngay quán cà phê của Thủy. Tôi gặp Phiến ở đây một cách bất ngờ. Phiếnđang ngồi nói chuyện với Thủy, thấy tôi Phiến cũng ngạc nhiên. Phiến hỏi:- Đông, đang nhắc về Đông đây. Thi thế nào?- Rớt.- Chưa có kết quả mà rớt nỗi gì.- Làm bài không được thì rớt chứ đậu sao nổi.Thủy nhìn tôi. Vẫn cái nhìn e dè như ngày nào. Phiến cười:- Hai đứa định đi về quê chơi ít hôm. Tỉnh lỵ bắt đầu có những ngàybuồn thảm rồi đó.- Mấy cô cũng biết buồn nữa sao?- Buồn muốn khóc được vậy.Tôi ngồi xuống ghế. Thủy có vẻ buồn thật sự. Bây giờ Thủy đã biết rõtình cảm giữa tôi và Thục. Thủy hỏi, một cách ngượng ngùng.- Thục ra sao anh Đông?- Lâu, tôi cũng không gặp Thục.- Thủy cũng vậy, từ hôm bão vào tỉnh cho đến bây giờ.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 175Tôi châm điếu thuốc, mồi lửa trong lúc hỏi Thủy:- Thủy có vẻ buồn, định về quê thật à?- Thật chứ, hai đứa đang bàn với nhau thì Đông tới.Tôi cười:- Có tôi tháp tùng theo không?- Không, anh về quê rồi bỏ người đẹp lại cho ai. Thục giận tụi này chết.- Đông đùa đó Thủy, xa làm sao được nhau, vắng một chút đã tưởng tráiđất này đảo lộn ngay mà nói nghe gay go lắm.Tôi nheo mắt bảo Phiến:- Đừng tưởng suy bụng ta ra bụng người. Trưa nay Khôi tới nhà tôi đây.Chả hiểu hứng nỗi gì anh chàng đòi bao tất cả đi cine. - Chắc là hy vọng đậu.- Ư, Khôi làm cậu tú là cái chắc.Phiến chớp mắt khi nghe nhắc tới Khôi. Tôi bỗng nhớ ra ẩn. Tôi hỏiPhiến:- Có gặp ẩn không?Phiến lắc nhẹ đầu. Thủy bỗng phá tan bầu không khí im lặng đang chựcđè xuống khi tôi nhắc đến ẩn:- Hai người uống gì chứ, nói chuyện mãi sao?Tôi lắc đầu cười:- Mới uống ở nhà, ghé đây định hỏi thăm ẩn. Không ngờ gặp cả Phiến.Lâu quá, cô biến đi đâu mất tiêu. - Muốn tan thành bụi mà không được, đành phải sửa soạn biến khỏi tỉnhlỵ.- Đi vài ngày thôi à?- Có thể sẽ ở lâu hơn, hết mùa hè cũng nên.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 176- Phượng tàn hết rồi, sau cơn bão và trận lụt những con đường nó xơ xácquá.- Cây lá cũng buồn như người, Đông nhỉ?- Cần gặp Khôi không?- Không.Sau khi trả lời ngắn gọn, Phiến cúi mặt. Như thế Phiến cũng không biếtẩn đi đâu. Tôi đoán kỳ thi này chắc ẩn đã bỏ. Thủy hỏi:- Không uống gì thật à?- Tôi về ngay đây, về quê nhớ khi lên có quà đấy nhé cô chủ quán?Thủy gượng cười:- Còn anh Đông đậu nhớ khao tụi này nhé, đừng quên.Tôi nói với Phiến:- Có thể ẩn nó đã đi xa rồi.Phiến thở nhẹ. Tôi bước ra khỏi quán đạp xe về nhà. Tôi quên không ghéchợ rước dì Hạnh, và dì cũng không dặn, về nhà tôi gặp Thục đang đứng trướccổng, vẻ lóng ngóng. Thục cự:- Đi chơi ghê há?Tôi cười:- Đưa dì Hạnh đi chợ, chứ bộ.- Chứ không phải ghé cà phê Thủy?Tôi làm bộ ngạc nhiên:- ủa, sao Thục rành quá vậy?- Sao không, nhỏ Hiền bảo thấy anh Đông ngồi với hai chị nào.Tôi đáp nhanh:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 177- Đó là Thủy và Phiến, lâu quá mới gặp Phiến.- Vui không?- Đâu có nói chuyện lâu, phải về ngay vì sợ Thục tới. Thục tới lâu chưa?Thục cong môi:- Mới có nửa tiếng.- Đừng nói xạo, người ta đi chưa đầy mười lăm phút mà bảo tới nửa tiếngrồi.- Sao không đi luôn chiều rồi hẳn về. Thi xong vui quá nhỉ?Tôi mở cổng, kêu Thục vào. Tôi nói nhỏ bên tai Thục.- Trả lời thư chưa?Thục nhăn mặt, làm bộ chưa nghe. Rồi Thục cười chạy luôn vào nhà. Tôidắt xe vào. Thục ngồi im trong ghế. Tôi tới đứng bên cạnh hỏi:- Trả lời thư chưa, hồi hộp quá rồi đó.Thục đỏ mặt, lắc đầu:- Quên bức thư ấy rồi.- Sao quên?- Tại vì không có đọc hết.- Sao không đọc hết?- Đông viết kỳ thấy mồ.Thục cúi mặt giấu nụ cười của mình. Tôi đi loanh quanh chỗ ngồi củaThục. Một lúc lâu Thục mới ngẩng lên hỏi:- Bộ mong trả lời lắm hả?- Viết thư, ai không mong được trả lời.Thục rúc rích cười:http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 178- Mai mốt đi, mấy hôm nay người ta phải dọn dẹp nhà cửa. Mãi đến hômnay mới được rãnh. Này, ông già đã lấy bức thư rồi đó.Tôi thót cả ruột:- Để đâu mà ông lấy được?- Để quên trong quyển vở trên bàn,- Ông coi chưa?- Không biết.- Trời ơi, sao Thục vô ý quá vậy?- Tại Đông để thư trong quyển vở rồi về không nói gì Thục đâu có biết.Vái trời cho ông già không đọc.- Rồi có gì không?- Ông im lặng, bình thường.Tôi thở phào:- Vậy chắc ông không có đọc. Thục làm Đông muốn thót trái tim rangoài.- Mấy hôm người ta cũng lo muốn chết. Ăn ngủ không yên, lần sau cóbiên thư thì nói rõ trước khi về à.Tôi nói gọn:- Không biên thư nữa.- Tại sao?- Thục có trả lời đâu mà biên.- Mai mốt trả lời.Tôi ấm ức, đè nặng những bước chân trên nền gạch. Thục ngồi chống haiđầu gối bưng cằm ngó tôi cười.- Đông giận trông kỳ khôi lắm. Biết không?http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 179- Không giận.- Không giận mà mặt mày như sắp giết người tới nơi.Tôi ngó Thục, tự nhiên tôi phì cười. Gương mặt nàng ngây thơ như gương mặt con búp bê. Sáng nay Thục mặc chiếc áo dài màu tím than, tóc cộtbằng một mảnh vải màu có bông trắng lớn. Thục diện bằng một chiếc vòngngọc thạch đeo ở cổ tay xanh biếc. Mắt Thục mở lớn trêu tôi và nụ cười nhưmột cơn gió mát rượi. Tôi tới gần Thục, đứng sau lưng nàng, Thục nói nhanh:- Cấm hôn lên tóc người ta.Nhưng tôi không nghe Thục. Tôi đã hôn. Mái tóc Thục thơm mùi bồ kết.Chắc Thục mới gội tóc hôm qua. Thục xô tôi đứng qua một bên, trợn mắt:- Ai cho phép hôn tóc người ta, đã cấm rồi mà?- Cái mùi thơm phưng phức của hương bồ kết cho phép.- Hôn một cái là chậm trả lời thư một ngày đó.- Vậy cho hôn mười cái.Tôi dọa làm Thục sợ, nàng nhảy qua ngồi bên ghế khác. Và chúng tôi cứrượt đuổi nhau khắp các ghế. Cuối cùng tôi dừng lại cười:- Bây giờ không cần thư trả lời nữa, biết rồi. - Biết cái gì?- Thục đã chấp nhận.- Đừng có nói ẩu, chưa chấp nhận chuyện gì hết.Tôi xòe bàn tay ra trước mặt Thục:- Vậy trả chiếc hôn lúc nãy đây.Thục đỏ mặt ngồi im. Tôi tới ngồi xuống gần bên Thục. Tiếng thở củaThục nghe nhanh trong lồng ngực nàng. Tôi nhìn hai cánh mũi phập phồng củaThục, hai cánh mũi xinh xắn trên bờ môi tròn đầy, hình như lúc nào cũng bĩura. Thục ngó tôi:- Cấm nhìn.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 180- Không nhìn sao biết người ta nhìn mà cấm.Thục giận kêu “ứ” một tiếng trong miệng. Tôi nắm tay Thục vuốt venhững ngón tay thon mềm của nàng. Thục bàng hoàng nói:- Coi chừng Hạnh về, Đông kỳ quá.- Dì Hạnh đi chợ trưa lắm. Hôm nay chắc mua thức ăn nhiều.- Ai cho Đông nắm tay- Đôi mắt của Thục.- Đôi mắt không biết nói.- Nhưng một lúc nào đó đôi mắt nói, và biểu đồng tình.- Đông xạo quá trời.Mỗi lần Thục nói như thế nghĩa là nàng không cãi lại tôi nữa, nàng chịuthua. Nhưng tôi chỉ có thể nắm bàn tay Thục, nghe trái tim mình đập loạn nhưmuốn vỡ tung cả lồng ngực. Yêu Thục quá đỗi, tôi chỉ hôn lên mái tóc, hít lấymùi hương bồ kết sau một ngày Thục gội đầu và nhìn Thục đỏ mặt mắc cỡngượng ngùng giấu đi. Tôi không dám ôm lấy Thục, dù chúng tôi ngồi gầnnhau dù bờ vai Thục tròn, dáng ngồi nghiêng hẳn như sắp rơi vào vòng tay tôi.Cả hai đứa đều hiểu rằng tình yêu đã chín. Và lắng nghe mùa cây trái đang ướpngọt trong hồn mình. Tôi không quên Thục còn đi học và chắc Thục khôngquên tôi vừa xong kỳ thi.Tôi bỗng thở hắt, nói bên tai Thục:- Những ngày thi nhớ Thục quá.- Ai bắt nhớ.- Đôi mắt Thục, nụ cười của Thục và mùi hương trên mái tóc.Thục cười, đôi mắt chớp nhanh trong cái cúi đầu ngượng ngùng. Tôi nắmlấy cả hai bàn tay Thục ấp trong hai bàn tay mình bóp chặt khiến Thục nhănmặt đau đớn. Tôi nói nhanh:- Anh yêu em.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 181Thục hoảng hốt rụt bàn tay về, nhưng bàn tay còn lại bị tôi giữ chặt. Tôinghe Thục thở mạnh hơn và quay mặt. Tôi bỗng can đảm choàng tay qua ômlấy vai nàng kéo về phía tôi. Thục run rẩy chống cự và hoảng hốt nói:- Đừng Đông ơi, Thục sợ lắm.- Anh yêu em.Thục gật đầu:- Em biết, nhưng em sợ lắm. Em còn đi học.- Nhắm mắt lại anh cho cái này.Thục nhắm nghiền mắt lại, run rẩy trong vòng tay tôi. Gương mặt Thụcbừng sáng rực rỡ. Tôi nâng cằm Thục lên khi Thục cúi mặt. Thục lắc đầu quầyquậy nhưng tôi đã đặt nhanh lên bờ môi Thục một chiếc hôn. Khi buông Thụcra tôi thấy Thục khóc, những giọt nước mắt lăn dài xuống má Thục. Tôi lịm cảngười. Tôi lau nước mắt cho Thục trong khi Thục vẫn nấc lên từng tiếng ngắn.Cả hai đều im lặng. Tôi vụng về không dỗ dành được Thục. Nàng không nóivới tôi lời nào. Cho tới khi tiếng chuông gọi cổng reo lên. Tôi biết dì Hạnh vềvà chạy ra mở cửa.Dì Hạnh xách một giỏ nặng đầy thức ăn, dì cười hỏi: - Thục tới chưa?Tôi gật đầu, ngượng ngùng đi bên cạnh dì. Hình như tôi lo ngại dì Hạnhsẽ biết tôi vừa hôn Thục. Tôi cố nói nhanh:- Dì mua thức ăn nhiều quá. - Hôm nay thức ăn rẻ, và phải cho Đông ăn bù những hôm vội vàng trongkỳ thi chứ.- Còn dì thì sao, dì có vẻ gầy.- Con gái gầy tốt hơn, dì cũng sợ mập vậy chứ bộ.Thục hiện ra ở cửa, những giọt nước mắt biến mất. Nhưng tôi ngó thấyđược vẻ không tự nhiên trên gương mặt Thục. Tôi lo dì Hạnh biết cử chỉ khác lạnơi người bạn thân của mình. Nhưng dì Hạnh vẫn hồn nhiên như không để ý gì.http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 182Hai người nói chuyện và cười đùa với nhau. Tôi đứng bên ngoài thềm nhìnnhững cánh hoa còn sót lại sau cơn bão và mới nở trong vuờn. Tôi bàng hoàngnhư vừa uống xong một cốc rượu mạnh. Thục bỗng bước ra đứng phía sau lưngtôi. Đợi tôi quay lại Thục dúi vào tay tôi một quyển tập rồi bước nhanh vào nhà.Tôi ngạc nhiên thấy một bức thư. Tôi sung sướng ngồi ngay xuống bậc thềm.Những trang giấy vở đầy chữ của Thục, những dòng chữ xinh xắn reo múatrước mắt tôi. Giấy thơm và chữ cũng thơm. Thục trả lời thư tôi bằng những ýnghĩ e dè nhưng tôi hiểu rằng Thục đã yêu tôi.Thục làm tôi ngạc nhiên đến bàng hoàng. Bức thư Thục viết ngay sau khinhận được thư tôi, nghĩa là trước những ngày thi của tôi nữa, thế mà Thụckhông chịu đưa, tôi hiểu Thục muôn những ngày thi của tôi qua đi, sợ làm tôixúc động và bận rộn. Thục tuyệt vời quá, Thục ạ. Tôi đọc bức thư hai ba lần màkhông thấy chán, tôi muốn thuộc luôn từng chữ, từng câu Thục viết, và sungsướng lịm người nhìn thấy làn cây xanh biếc vươn cao trong một bầu trời rự rỡánh nắng. Tôi mang thư Thục về phòng. Thục đứng một mình trên bao lơn từbao giờ. Thục nhìn tôi cười. Tôi nói:- Thục xấu nhỉ?Thục lại cười lớn. Tôi vào phòng ngồi nhìn Thục với tà áo tím bay tronggió sớm. Gió hình như cũng mang hương hoa ngoài đường vào, hương cỏ mậtdưới vườn lên. Thục vào phòng cầm cây đàn tới đưa cho tôi. Thục nói:- Hát cho em nghe một bài.- Anh không biết hát.- Lại xạo, Hạnh bảo anh hát hay lắm.- Anh chỉ muốn nhìn em thôi. Thục ra đứng ngoài kia như lúc nãy choanh nhìn.Thục ngượng ngùng:- Đừng có khôn, nhưng em xấu lắm nhìn một hồi rồi sẽ tìm ra nhữngđiểm xấu của em.- Không có gì xấu khi hai người yêu thương nhau.- Nhưng anh sẽ xấu nếu không hát cho em nghe.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 183Tôi cười:- Chìu em, nhưng em nghe bài gì?- Bài nào anh thích nhất.- Lại ngồi đằng kia anh mới hát, có em trước mặt, anh không bao giờ hátđược.Thục mỉm cười đi vòng ra phía sau lưng tôi. Nàng ngồi xuống mép giường. Tôi dạo nhạc và hát bài, “Ngày đó chúng mình”.Ngày đó có em đi nhẹ vào đời và mang theo ánh trăng sao đến với lời thơnuối.Ngày đó có anh mơ lại mộng ngời và se tơ kết tóc giam em vào lòngthôi...Tôi bỗng ngừng lại hỏi Thục:- Em có nghe tiếng reo của hàng nhạc ngựa ngoài kia không?Thục mỉm cười, gật đầu. Tôi cười:- Hàng nhạc ngựa hát hay hơn mình nhiều.- Nhưng anh hát tiếp đi.Tôi buông đàn, ngồi nhìn Thục:- Không còn tiếng hát nào ý nghĩa nữa. Ngồi nhìn em thấy vui thú hơn.- Em xấu lắm, phải không?- Em đẹp nhất trần đời.Câu nói có vẻ sáo rỗng nhưng tôi không tìm được câu nào ý nghĩa hơnnhư vậy. Thục ngượng quay mặt chỗ khác không dám nhìn tôi.- Nhỏ Hiền nó nghi rồi đó.- Tha hồ cho nó nghi. Nó biết cũng chả sao nữa chứ đừng nói nghi, em sợà?http://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 184- Không đâu anh, nhưng kỳ lắm. Nó bắt nạt em về chuyện này hoài.Không quen với anh, sức mấy nó bắt nạt em được.- Hôm nào kêu nhỏ ấy tới đây.- Chi vậy?- Anh nói chuyện.Thục cười khúch khích:- Chưa chi đã lên mặt, nó chả sợ anh đâu.- Rồi sẽ sợ anh. - Thôi, nó mới nghi ngờ thôi chứ chưa biết rõ. Thế mà đã hăm nói lại vớiông già. Em đang lấy lòng nó đây.Thục bỗng hốt hoảng:- Thôi, em xuống phụ làm cơm với Hạnh. à, Hạnh có nghi gì chưa anh?- Biết rõ rồi chứ không có nghi.- Tại anh hết, ngượng với Hạnh chết.- Dì ấy cũng có “ bồ” rồi chứ bộ.- Ai thế? sao chả nghe Hạnh nói.- Dấu đấy.Thục thích thú chạy xuống nhà. Tôi cũng không biết mình phịa như thếcó đúng một phần nào không. Dì Hạnh kín đáo ghê quá khó mà biết được. Tuynhiên tôi đoán thế nào dì Hạnh cũng có bồ rồi. Một người con gái xinh đẹp nhưvậy phải có một mùa để nhan sắc mãi còn tươi. Tôi đi loanh quanh trong phòng.Chợt nhớ tới cái kệ sách của mình. Còn mấy ngăn sách chưa đem phơi được.Bây giờ trở đi là những ngày thảnh thơi, tôi sẽ có dịp đọc sách. Những cuốnsách suốt một năm qua tôi chưa hề rớ tới. Tôi tới soạn lại một vài cuốn sách, bấtngờ thấy rơi ra những trang giấy vở. Tôi ngạc nhiên thấy nét chữ quen thuộccủa dì Hạnh kẹp vào những trang sách đọc trong lúc nhàn rỗi rồi bỏ quên. Đó lànhững dòng nhật ký ghi vội không ngày tháng và không đầu không đuôi. ở mộttrang tôi đọc được:http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 185“Đông đã tới ở được ba tuần lệCăn nhà tự nhiên như có tiếng hát và những bông hoa ngoài vườn biếtcười. Tôi cũng vừa nhận thấy mình biết mơ mộng. Kỳ lạ quá đôi mắt ấy, biếtkhông? Hôm nay tôi cũng vừa tròn mười lăm tuổ.i Không ai biết, ngoài tôi”.Một trang khác:“Nói chuyện với Đông tới khuya, sợ ma quá mà cũng phải xuống nhàngủ. Trời ơi khoảng hành lang vắng tanh và mưa lạnh buốt.Những giọt cà phê chưa tan. Nó còn đọng đâu trong lòng.Tôi sắp mười sáu tuổi. Lại có thêm một ngày sinh nhật không ai hay.Buổi sáng ra vườn ngắt hoa hồng. Tôi muốn cho Đông một đóa hoanhưng âm thầm thôi. Và tôi đã bỏ vào ngăn kéo bàn học của Đông.Tôi vừa nghĩ tới tình yêu khi xem đến trang sách này.Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm vào cơ thể tôi làm mạch máu tôi như têdại hẳn.Tôi bàng hoàng quá. Có phải tôi đã Y. Đông không?”Chữ Yêu dì Hạnh đã viết tắt bằng một chữ Y. Tôi sững sờ cầm nhữngtrang giấy trong tay Người tôi như tê dại hẳn, mất hết phản ứng.Thục bỗng lên đứng trước cửa phòng nói:- Em về.Tôi bảo:- Chiều nay Khôi tới mời đi cine đấy.- Chiều em sẽ ghé lại.Tôi đưa Thục ra cổng. Nắng đã lên cao và bầu trời có nhiều mây trắngbay. Thục về rồi, khuất bóng áo Thục ở một ngã ba đường quen thuộc. Tôi vẫncòn đứng ngơ ngác với những dòng nhật ký cũ của dì Hạnh. Tôi không biết bâygiờ ý nghĩa của dòng nhật ký ấy đã đổi khác chưa. Tiếng chim hót trên đỉnhcây, những cái hoa nhạc ngựa mới nở đỏ rực. ở một góc đường xa tôi nhìn thấyhttp://www.ebooks.vdcmedia.com Nguyễn Nhật Anh 186cây phượng nào đó còn sót lại những bông đỏ ối. Con đường đó chắc Thục đangđi ngang qua. Tôi thấy có một cái gì ngượng ngập giữa tôi và dì Hạnh sau khithấy được mảnh giấy kia. Dì kín đáo quá, phải chi tôi được đọc những dòngnhật ký ấy sớm hơn.Dì Hạnh đi ra hỏi:- Thục về rồi à?Tôi gật đầu. Dì nói:- Sao Thục về, tưởng Thục ở lại chơi trưa nay chứ. Bộ hai người giậnnhau à?- Chiều Thục trở qua.- Đông đói bụng chưa?- Đói.- Vào ăn đi, dì dọn xong rồi. Đông làm sao thế?Tôi lắc đầu, cười. Dì Hạnh sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng tôi đã đọc đượcnhững dòng nhật ký ấy. Và biết đâu dì đã quên sau khi viết trong một lúc xúcđộng nào đó của một thời con gái. Dì nhắc tôi:- Chiều nay bà giúp việc lên. Có bà chắc Đông thảnh thơi hơn. Đông cóquyền đi chơi cả ngày.- Từ trước tới giờ Đông vẫn đi chơi hoài như thế.- Nhưng bây giờ khác. Đông có nhiều thì giờ hơn. Không phải coi nhàcho dì đi chợ nữa. Dì cũng thảnh thơi trong những ngày tới. Chúng ta đã quênmùa hè rồi.- Dì không định đi với Thục về quê ngoại của Thục sao. ít ra mùa hè vẫncòn mấy ngày. Đông gặp Phiến lúc sáng. Phiến và Thủy cũng sắp vê quê nghỉhè.Dì Hạnh ngạc nhiên:- Gặp Phiến, bây giờ Phiến ra sao?- Buồn.http://www.ebooks.vdcmedia.com BỜ VAI NGHIÊNG NẮNG 187- Phiến yêu Khôi?- Hình như vậy, còn ẩn thì đi đâu mất hình như kỳ thi này nó bỏ.Dì Hạnh thở nhẹ, hỏi tôi:- Còn Đông không về quê.- Không muốn về.- Sao thế?- Thấy đi đâu cũng buồn, thà ở đây với nỗi buồn của mình còn hơn.Nhưng có thể Đông sẽ về quê sau khi có kết quả.- Đông mà buồn sao, tưởng Đông đang vui?Bữa ăn tẻ nhạt vì người nào cũng im lặng. Tôi không biết nói gì với dìHạnh. Và hôm nay dì Hạnh buồn như chưa bao giờ thấy dì buồn. Ăn xong tôivề phòng đốt những mảnh giấy của dì Hạnh viết. Tôi không thể để nó trongngăn kéo. Tôi mong rằng dì Hạnh đã quên có một lần mình viết những dòngnhật ký như thế. Tôi ra đứng ngoài bao lơn nhìn ra một khoảng trơi rực nắng.Tỉnh lỵ vẫn bình lặng u buồn dưới màu xanh của cây, màu nâu của ngói và mầuđỏ của những cây phượng già nua tàn tạ gần hết mùa hè. Những ngày chờ kếtquả thi là những ngày thảnh thơi nhất của học trò. Tôi lại càng thảnh thơi hơn vìkhông quan tâm đến nó nữa. Nhưng tình cảm tôi lúc đó đã nặng xuống, mênhmông như một con sông. Tôi nghe có tiếng sóng vỗ trong lòng mình. Tiếngsóng khuya khoắt lặng buồn. Tôi bối rối thực sự trước tình cảm của dì Hạnh.Nếu nó vẫn còn nguyên vẹn như những dòng nhật ký có lẽ tôi cũng phải bỏtrường bỏ tỉnh lỵ mà đi như ẩn. Tôi sẽ không bao giờ nói cho Thục biết chuyệnnày. Và tôi mong hơn bao giờ hết, dì Hạnh sẽ đổi khác. Đồng thời tôi cũngbuồn biết bao nhiêu khi nghĩ rằng từ bây giờ tôi đã mất Dì Hạnh. Hình như tôicũng đã Y. dì trong tình yêu của Thục. Tôi bàng hoàng khi nghĩ ra điều đó. Tôibỗng có ý định đi dạo một vòng tỉnh lỵ, qua những con đường phượng bay gầnhết mùa hè. Tôi xuống nhà lấy xe đạp ra phố. Mùa hè ở đây buồn quá. Phượngtàn tạ bay, ve nỉ non kêu và tỉnh lỵ ngó man mác như một khúc sông dài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét